Chương 28: Nấm mộ gia đình (8)

Phần 3: Nấm mộ gia đình

Cửa lớn của quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam treo một ổ khóa trông vô cùng tinh xảo, Hà Phục dễ dàng bước vào trong. Chuyện này không phải vì y có bản lĩnh phá khóa lợi hại mà ổ khóa kia vốn chẳng hề khóa. Nó chỉ như một món đồ trang trí đẹp mắt, treo đó mà không đem lại bất kỳ tác dụng gì.

Hà Phục đẩy cửa bước vào không hề đắn đo. Hiển nhiên, chủ quán cà phê đã phát hiện ra y. Ổ khóa được treo đó nhưng không khóa lại hệt như đang thử sự can đảm của khách ghé tới xem kẻ đó có dám đi bước này hay không. Một khi đã như vậy, là khách, y nên chiều ý chủ nhà.

Sau khi vào trong quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam, Hà Phục như một vị khách tới tham quan. Y nhàn nhã lách qua những hàng bàn ghế, đi tới chính giữa quán cà phê. Bên trong rất tối, không có bất kỳ ánh sáng nào khác ngoài ánh trăng rọi từ ngoài vào.

Y thấy bài trí trong quán cà phê vẫn giống hệt mấy ngày trước, trên bàn vẫn còn những chiếc cốc, bên trong dường như vẫn có cà phê.

Cà phê đầy trong cốc, thậm chí còn bốc lên hơi nóng như cố tình được đặt ở đó để mời người ghé tới thưởng thức.

Hà Phục cảm thấy rất kỳ lạ, ban đêm mà lại có người tới uống cà phê sao?

Y không động vào cốc cà phê đó vì trong quán có một thứ thu hút sự chú ý của y. Phía bên phải quán vô duyên vô cớ có một cái tủ rất lớn. Mấy ngày trước, khi tới đây uống cà phê, y đã để mắt đến nó. Chẳng qua lúc ấy là ban ngày, trong quán cà phê có nhiều người, hơn nữa chiếc tủ cũng được khóa lại.

Một cái tủ gỗ lớn đặt ngay trong gian chính, không muốn khiến người ta chú ý cũng khó.

Cái tủ được làm bằng gỗ lim, chiều cao ngang với con người. Dựa theo kích thước này, ước chừng nó có thể chứa hai người bên trong.

Trong này sẽ giấu thứ gì?

Với nghi vấn đó, Hà Phục chậm rãi bước về phía cái tủ, y gần như không phát ra tiếng bước chân. Ngay khi đến gần cái tủ, sau lưng chợt vang lên tiếng động.

Hà Phục trốn ra đằng sau tủ bằng tốc độ nhanh nhất. Cửa quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam bị đẩy ra, ánh trăng soi rọi, không gian quán sáng hơn hẳn. Y thấy có hai người nghênh ngang đi tới.

Đó là hai thanh niên y chưa gặp bao giờ.

Nhìn từ cách ăn mặc, bọn họ không giống như người có thể tới quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam. Hai người họ một cao một thấp, sau khi bước vào quán cà phê, cả hai lập tức chọn chỗ ngồi xuống.

Hà Phục cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ hai người kia đêm hôm khuya khoắt tới đây uống cà phê?

Không phải đợi lâu, người cao hơn bắt đầu nói chuyện.

"Anh đã nói với chú em rồi, ban đêm quán cà phê này không khóa cửa đâu, cà phê bên trong thích uống bao nhiêu cứ uống."

Người cao hơn vỗ vai người thấp hơn,

"Chẳng hiểu chú em sợ cái đếch gì, cứ mạnh dạn uống đi xem nào."

Người thấp hơn hơi run giọng:

"Nhỡ chẳng may bị người ta phát hiện thì sao?"

"Không đâu, anh đã đến đây uống nhiều lần lắm rồi. Anh nhớ có lần anh còn gặp vài thằng khác nữa kìa. Bọn họ nói trong này sẽ có một cô nàng xinh đẹp đi ra khiêu vũ." Nói tới đây, người cao hơn đã lộ rõ vẻ hào hứng,

"Phải rồi, chúng ta đi khóa cửa đi, vờ như đêm nay quán không mở. Thế thì gái đẹp sẽ thuộc về anh và chú!"

Người thấp hơn hỏi:

"Cửa phải khóa từ bên ngoài, khóa rồi thì chúng ta vào làm sao?"

Người cao hơn phì cười:

"Đần, chú em đần thật đấy. Chẳng phải ở đây có rất nhiều cửa sổ à. Chú em cứ chọn đại một cái để trèo ra khóa cửa, xong xuôi thì trèo vào. Chờ đến khi cô nàng xinh đẹp kia đi ra, chúng ta xong việc lại trèo cửa sổ chuồn đi."

"Anh Hải đúng là thông minh."

Người thấp hơn cười hì hì, nói,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!