Chương 26: Nấm mộ gia đình (6)

Phần 3: Nấm mộ gia đình

Dương Minh Trăn nhìn câu nói được ghi lại trong hồ sơ. Tề Thời thực sự từng tặng một món quà như thế cho Tề Thần, đồng thời Tề Thần cũng hoàn toàn thay đổi từ ngày hôm đó.

Từ cậu hai nhà họ Tề trăng hoa thành thói trở thành người vô cùng trân trọng gia đình, thái độ đối với những người xung quanh cũng khác biệt hẳn, hệt như tái sinh rồi thay da đổi thịt vậy.

Hà Phục ôm mèo đen lười biếng tựa vào ghế sô pha.

Hiếm lắm mới thấy y mặc đồ đen, mèo đen như sắp hòa thành một với y, chỉ còn hai con mắt màu lưu ly nổi bật hẳn lên.

"Đúng là khó lòng nào khiến người ta tin nổi. Con rối gỗ này không những qua lại trót lọt với hai người đàn ông mà thậm chí còn thoát thân được khỏi cuộc mưu sát này." Hà Phục khoan thai nói, đôi mắt đen hệt như hồ nước sâu không thấy đáy kia chợt lăn tăn gợn sóng. Ban đầu, y vốn cho rằng đây chỉ là một cuộc săn giết đơn thuần của oán linh rối gỗ.

Nhưng sau nhiều ngày quan sát, y chắc chắn rằng cuộc săn giết này xảy ra do có người điều khiển. Chủ quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam đứng phía sau còn đáng sợ hơn cả rối gỗ đã mất tích.

Nếu chủ quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam cũng là một dị nhân, vậy thì tháng mười thợ săn đi săn sắp đến, kẻ đó đáng ra phải trốn đi chứ. Thế nhưng hiện tại kẻ đó lại gây ra hai vụ án mạng liên tiếp, chẳng lẽ không sợ bị thợ săn phát hiện ra hay sao?

Hoặc là nói kẻ đó đã có được thứ gì đó giúp bản thân thoát khỏi cuộc săn mồi.

Hà Phục mím môi, bàn tay đang vuốt lông mèo chợt dừng lại. Nếu chủ quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam đã nhận ra Hình Đình không đơn giản rồi bắt Hình Đình đi thì chẳng phải kẻ đó muốn lợi dụng chiếc chìa khóa này để mở khóa của bản thân hay sao.

Đến lúc đó, khi đã đủ mạnh rồi, kẻ kia sẽ không phải sợ mấy tên thợ săn nhãi nhép nữa.

"Cảnh sát Dương, xem ra chúng ta phải tới quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam một chuyến." Hà Phục nhìn Dương Minh Trăn còn đang ngơ ngác.

Dương Minh Trăn đang cau có nhìn hồ sơ trên tay, băn khoăn: "Dù rối gỗ có thể qua lại với cả hai người đàn ông, thay Tề Thời giết người nhưng vẫn có chuyện tôi không thể nào hiểu nổi. Tề Thời và Tiết Lệnh Thăng rõ ràng là quan hệ cấp trên cấp dưới, thân thiết hơn hẳn so với Tề Thần.

Tại sao Tề Thời lại dùng rối gỗ giết chết Tiết Lệnh Thăng? Chuyện này thật khó hiểu mà…

"Hà Phục mỉm cười, nói:"Cậu có từng nghĩ tới một đáp án khác không. Tề Thời bị người ta lừa tiêu một số tiền lớn mua cô dâu rối gỗ để cải thiện mối quan hệ với Tề Thần.

Thế nhưng con rối gỗ kia không hề cải thiện được mối quan hệ của hai anh em họ Tề, trái lại còn đẩy Tề Thần tới chỗ chết…Không thể nào!"

Dương Minh Trăn phủ định. Giữa hai anh em họ Tề, đáng ra Tề Thần phải là người muốn làm hòa, bỏ ra số tiền lớn mua cô dâu rối gỗ để hòa hoãn quan hệ mới đúng chứ? Những lời Hà Phục nói rõ ràng là quá coi thường Tề Thời rồi!

Hà Phục đặt mèo đen xuống sô pha, đứng dậy vỗ sạch lông mèo dính trên người rồi mới nói:

"Đáp án này có phải thật hay không, chỉ có một cách kiểm chứng."

Dương Minh Trăn tò mò hỏi: Cách gì?

"Chờ Tề Thời trở thành nạn nhân thứ ba." Hà Phục nói, "Nếu anh ta là người bị lợi dụng, vậy anh ta cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu anh ta không bị lợi dụng, chắc chắn anh ta sẽ có hành động tiếp theo để che đậy những chuyện mình đã làm, khiến chúng ta không tìm ra được sơ hở.

Dù sao, chắc chắn kẻ có thể nghĩ ra cách dùng giun bờm ngựa biến dị giết người không phải người thường. Anh ta có thể nghĩ ra cách này chứng tỏ anh ta có phương diện nào đó khác người.

Đây có thể là ý tưởng của anh ta, cũng có thể là nghe được từ nơi khác…Tóm lại, cậu cho người tới giám sát anh ta đi.

"Nói xong câu đó, Hà Phục đẩy cửa tiệm cá Số 7, Dương Minh Trăn lập tức đi theo."Anh muốn đi đâu?Đi uống cà phê.

"Dương Minh Trăn thấy trời đã tối đen,"Giờ này ấy hả? Quán cà phê đóng cửa từ lâu rồi.Vào bằng cửa sau.

"Hà Phục nói. Dương Minh Trăn vội nói:"Anh làm thế là đột nhập nhà dân trái phép, tôi có thể bắt anh đấy.Hà Phục mỉm cười:Tôi mời cậu cùng tôi đột nhập nhà dân trái phép.Dương Minh Trăn:…"

Trên đường tới quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam, Dương Minh Trăn nhìn bộ đồ đen Hà Phục đang mặc. Dường như hắn đã phần nào hiểu được tại sao thanh niên thích mặc đồ trắng này hôm nay lại mặc đồ đen, đây chẳng phải là trang phục để hành động trong bóng đêm thì là gì?

Xem ra Hà Phục đã có chuẩn bị để tới quán cà phê. Vậy tại sao y lại muốn kéo hắn đi cùng?

Hà Phục đang đi đằng trước bỗng nhiên dừng lại, nghiêng người nói với Dương Minh Trăn:

"Cậu có sợ trong đó có quái vật không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!