Phần 3: Nấm mộ gia đình
Dương Minh Trăn đang làm một thí nghiệm. Hắn nhờ Thôi Lương bắt hai con bọ ngựa về cho mình, lại lấy một chậu nước, dìm bụng hai con bọ ngựa xuống nước. Chỉ chốc lát sau, giun bờm ngựa đen thui đã chui ra từ hậu môn bọ ngựa. Loại giun đó cứ lúc nhúc trông cực kỳ gớm.
Dương Minh Trăn nhìn từng con giun chui ra khỏi cơ thể bọ ngựa, cuối cùng bọ ngựa chết.
"Đây là giun bờm ngựa?"
Chẳng biết pháp y Úc Thung đã đến từ lúc nào, trông thấy thí nghiệm thú vị của Dương Minh Trăn, anh ta ghé tới, hỏi chuyện:
"Giun bờm ngựa có thể sống trong nước. Chiều dài của có thể đạt từ 300 đến 1000mm, hình dạng giống như sợi dây. Sao bỗng nhiên cảnh sát Dương lại muốn làm thí nghiệm này?"
Dương Minh Trăn đăm chiêu nhìn con bọ ngựa đã chết, đầu vẫn nghĩ mãi về chuyện Hà Phục nói với mình hôm qua. Hắn hỏi:
"Giun bờm ngựa chui vào ký sinh trong cơ thể bọ ngựa, bọ ngựa sẽ tìm nước uống rồi chết đuối. Vậy liệu có thể nào cơ thể Tiết Lệnh Thăng và Tề Thần cũng bị giun bờm ngựa xâm nhập nên mới muốn uống nước liên tục rồi chết đuối không?"
Đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng viền mỏng của Úc Thung chớt sáng rỡ như vừa phát hiện được điều rất thú vị, anh ta nói:
"Ý tưởng này của cảnh sát Dương thật độc đáo. Đúng là giun bờm ngựa có thể ký sinh trong cơ thể người, còn chuyện nó có thể hại chết hai người đàn ông trưởng thành không thì tôi thí nghiệm bao giờ."
Nói rồi, anh ta lại hỏi tiếp: "Tôi có thể hỏi cảnh sát Dương chút không, sao anh lại nghĩ đến giun bờm ngựa? Là nhờ người bạn đặc biệt kia sao?"
Úc Thung hào hứng lắm rồi.
Từ lâu, anh ta đã nghe nói Dương Minh Trăn có một người bạn, chuyện ma quái ở phủ họ Trương lần trước cũng chính là người bạn này hỗ trợ phá án. Anh ta nằm mơ cũng không ngờ được sẽ có ngày mình được nhìn thấy quái vật còn sống.
Hơn nữa, quái vật Ảnh Ngư kia còn đang bị nhốt trong phòng giam trọng phạm của Trà Thành. Ngày đầu tiên Ảnh Ngư bị nhốt vào đó, anh ta đã tới xem. Nếu không vì Ảnh Ngư còn sống, có lẽ dao phẫu thuật trong tay anh ta đã mổ phanh cơ thể tên đó ra để khám nghiệm kỹ càng một phen.
Dương Minh Trăn nhìn vẻ mặt hưng phấn của Úc Thung thì bất đắc dĩ day huyệt thái dương, "Đúng là anh ta."
"Người bị giun bờm ngựa ký sinh cùng lắm chỉ bị nhiễm trùng đường ruột hoặc bàng quang. Dù sao chiều dài của giun bờm ngựa cũng chỉ vài centimet thôi mà."
Úc Thung nghiêm túc phân tích, "Theo logic của người bạn kia của anh, khống chế được hai người đàn ông trưởng thành uống nước đến chết có lẽ không phải giun bờm ngựa mà là biến dị."
"Biến dị?
"Dương Minh Trăn sửng sốt. Úc Thung chợt nghĩ đến một chuyện,"Đội trưởng Dương còn nhớ vụ án xương trắng ở vườn Hứa không? Nơi đó chỉ còn những bộ xương, đáng ra xương sẽ không cần ăn uống, nhưng củi cháy trong phòng bếp của bọn họ lại cho chúng ta biết rằng có người nấu cơm sắc thuốc.
Thứ thuốc kia tôi cũng đã kiểm tra tỉ mỉ, trong đó là tim người."
Nghe đến vụ án xương trắng ở vườn Hứa, Dương Minh Trăn lại thấy buồn nôn. Hình ảnh những bộ xương trắng ăn thịt người một lần nữa hiện lên trong đầu hắn.
"Tôi đã khám nghiệm những bộ xương các anh mang từ vườn Hứa về, phát hiện ra rằng bọn họ đã nhiễm phải một thứ gì đó từ lâu. Thứ kia khiến họ lão hóa nhanh đến mức cuối cùng cơ thể chỉ còn da bọc xương nhưng nó tồn tại trong người, khiến họ vẫn ăn uống như người sống. Để điều tra xem rốt cuộc họ nhiễm phải thứ gì, tôi đã tới vườn Hứa một chuyến."
Úc Thung đưa tay đẩy kính trên mũi một chút,
"Nước ở vườn Hứa có vấn đề. Không một loài động thực vật nào sống được dưới nước vì trong đó có một loại sinh vật không xác định. Bọn chúng sống bám vào cơ thể người và khống chế họ giống như ký sinh trùng. Một số con ký sinh trưởng thành có chỉ số thông minh tương đương với một đứa trẻ…"
"Khoan đã, nếu nguồn nước đó có vấn đề, tại sao người ở vườn Hứa vẫn dùng? Đáng ra bọn họ phải thấy được ký sinh trùng trong nước chứ?" Dương Minh Trăn nói,
"Trừ khi loài ký sinh kia hoàn toàn trong suốt. Nhưng nếu chúng trong suốt thì cậu nhìn thấy kiểu gì?"
"Ban đầu tôi cũng không biết đâu, mãi đến khi bút máy của tôi bị chảy mực vào trong nước, khi đó tôi mới thấy trong chậu đầy ký sinh trùng lúc nhúc."
Nhớ đến hình ảnh đó, Úc Thung cau mày, "Đúng là khó tin, không ngờ lại có loài sinh vật kỳ lạ đến thế."
Nghe xong, Dương Minh Trăn cảm tưởng mình không cầm nổi cốc nước trên tay nữa. Hắn dè dặt đặt cốc nước xuống bàn, lại nghe Úc Thung vui vẻ nói:
"Tôi cảm thấy đây là một phát hiện vô cùng vĩ đại. Chắc chắn Trà Thành có rất nhiều sinh vật ngoại lai giống như thế. Chỉ số thông minh của chúng có lẽ còn cao hơn cả con người. Chưa biết chừng một ngày không xa, những sinh vật đó sẽ hoàn toàn thao túng thân xác con người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!