Phần 3: Nấm mộ gia đình
Hình Đình trả lời mà không thèm ngẩng đầu lên: "Một người bạn cũ."
Nói xong, hắn cảm thấy chuyện Tiết Lệnh Thăng gặp phải rất kỳ lạ, bèn ngẩng đầu mỉm cười hỏi Hà Phục:
"Anh có tin có người bỗng nhiên mất trí nhớ không? Kiểu là bỗng nhiên quên hết chuyện liên quan đến bản thân mình ấy."
"Hửm?
"Hà Phục mỉm cười nhìn Hình Đình như đang chờ hắn kể hết đầu đuôi câu chuyện. Hình Đình hào hứng lắm rồi, hắn bắt đầu kể lại câu chuyện của Tiết Lệnh Thăng,"Người bạn cũ tôi mới gặp tên Tiết Lệnh Thăng, người đó từng giúp đỡ tôi. Anh ấy kể với tôi rằng anh ấy bị mất trí nhớ, đột nhiên quên hết những chuyện liên quan đến cuộc sống của mình.
Thậm chí anh ấy không nhớ được cả việc mình đã kết hôn, về nhà nhìn thấy vợ mà lại tưởng kẻ trộm đột nhập.
"Tiếp đó, Hình Đình nói chi tiết mọi chuyện về Tiết Lệnh Thăng cho Hà Phục nghe. Nét mặt Hà Phục vẫn rất bình thản, khóe môi hơi nhếch lên thành nụ cười mỉm thương hiệu của y."Người kia không phải vợ anh ta." Hà Phục nói, "Đó chẳng qua là "nấm mộ gia đình" thôi."
Hình Đình kinh ngạc: "Nấm mộ gia đình gì cơ?"
"Thời cổ đại, có một số nghệ nhân làm rối sẽ chọn con rối gỗ ưng ý nhất mình từng tạo ra để kết hôn rồi ngủ chung phòng bảy đêm. Sau đó, nghệ nhân làm rối sẽ cưới được một cô vợ thật sự còn cô vợ bằng rối gỗ kia sẽ bị vứt bỏ. Rối gỗ hấp thụ được hơi thở của con người, lâu ngày sẽ sinh ra linh hồn, sau lại hóa thành oán linh vì bị vứt bỏ. Những cô rối gỗ đó sẽ tìm cách tạo ra gia đình của riêng mình."
"Rối gỗ diện mạo xinh đẹp sẽ hóa thành hình dáng con người quyến rũ những người trẻ tuổi còn độc thân để tạo nên một gia đình hoàn hảo. Nhưng thứ này cũng không phải gia đình thực sự mà chỉ là một nấm mồ chôn đội lốt gia đình, thế nên loại oán linh này có một tên gọi đặc biệt khác,"nấm mộ gia đình"."
Hà Phục nói xong, Hình Đình đứng phắt dậy muốn ra ngoài.
"Cậu đi đâu?
"Hà Phục hỏi. Hình Đình sốt ruột nói,"Tôi phải đi cứu anh ấy. Tiết Lệnh Thăng từng giúp đỡ tôi, tôi phải giúp anh ấy."
Ngón tay trắng mịn của Hà Phục day trên trán, trông y có vẻ hơi mệt mỏi, "Không được đâu, theo những gì cậu kể, tôi dám khẳng định anh ta đã đắm chìm trong nấm mộ gia đình đó hơn mười ngày rồi."
"Vậy sẽ thế nào?
"Hình Đình quay lại, nhìn Hà Phục. Hà Phục ngẩng đầu, nhìn Hình Đình bằng đôi mắt trong veo. Y nhếch môi cười:"Anh ta sẽ có con."
"Gì cơ?" Hình Đình kinh ngạc, "Sao mà rối gỗ với con người đẻ con được! Phi lý quá."
"Đúng là phi lý, vậy nên đứa trẻ kia không phải con anh ta." Hà Phục nói,
"Mỗi khi tạo ra cô dâu rối gỗ, nghệ nhân sẽ khoét rỗng bụng chúng, nhét vào trong một con rối gỗ nhỏ hơn. Rối gỗ nhỏ kia sẽ biến thành con của họ. Vậy nên bạn của cậu sẽ có một đứa con, giống như đang trải nghiệm cả cuộc đời con người từ khi kết hôn đến sinh con rồi nhiều năm trôi qua sẽ…"
"Chết."
Một từ cực kỳ đơn giản cuối cùng đã khái quát hết cuộc đời một người.
"Ai rồi cũng sẽ chết, chẳng qua thời điểm chết của Tiết Lệnh Thăng sẽ đến sớm hơn rất rất nhiều, tốc độ già cả của anh ta cũng cực kỳ nhanh."
Hình Đình cảm thấy khó lòng nào chấp nhận nổi, "Thật không công bằng, anh Tiết là một người tốt."
Hà Phục đáp lại bằng một nụ cười mỉm, "Trên đời này có rất nhiều người tốt nhưng không một ai có thể tự lựa chọn cái chết của bản thân."
"Thế nhưng anh ấy cũng không đáng bị thứ yêu quái kia tra tấn đến chết!" Hình Đình khá tức giận, hắn cảm thấy Hà Phục thực sự là một kẻ coi mạng người như cỏ rác.
"Yêu quái à?"
Hà Phục khẽ cười, "Cũng không hắn đâu. Theo quan điểm của tôi, chuyện này chưa chắc đã là xấu đối với Tiết Lệnh Thăng."
Y khép mắt lại như đang chiêm nghiệm một câu chuyện rất thú vị, cảm thán:
"Dù sao anh ta ở cái tuổi hai mươi tám này cũng cực kỳ khao khát có được một gia đình. Vợ đẹp trong tay, con ngoan bên cạnh, chỉ sống ít đi vài năm thôi, có khi vẫn là một chuyện may mắn với anh ta,"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!