Phần 2: Căn phòng bóng quỷ
Sáng sớm hôm sau, Dương Minh Trăn xách một gói bánh bao súp tới phòng làm việc, được nửa đường, hắn bị người khác gọi lại. Người kia nói rằng đêm qua phủ Trương lại gặp chuyện, một người trẻ tuổi họ Hà bị bác Phúc quản gia nhốt vào phòng củi.
Vừa nghe thấy
"người trẻ tuổi họ Hà", Dương Minh Trăn lập tức nghĩ đến Hà Phục da trắng như ma. Bánh bao súp cũng không cần ăn nữa mà ném bừa cho người khác, hắn lập tức dẫn một toán cảnh sát chạy tới phủ Trương.
Tại sao Hà Phục lại xuất hiện ở phủ Trương, tại sao lại bị người ta bắt? Rốt cuộc tên đó đang giở trò gì?
Vào phủ Trương, hắn tìm thẳng tới chỗ bác Phúc, yêu cầu bác ta mở cửa phòng củi.
Bác Phúc lấy chiếc chìa khóa đeo bên hông ra, đi mở cửa với thái độ cực kỳ không tình nguyện, còn vừa mở vừa nói:
"Cảnh sát Dương, tên đó là yêu quái. Đêm qua, tôi thấy một cơn gió đen thổi vào phòng cô chủ, sau đó cả cô chủ lẫn ông chủ nhà tôi đều biến mất. Nếu anh muốn gặp tên đó thì phải cẩn thận nhé."
"Được, tôi biết rồi. Tôi vào trong một lát, mọi người cứ canh bên ngoài."
Dương Minh Trăn thầm nghĩ: Y có phải yêu quái hay không chẳng lẽ tôi lại không biết? Nếu thật sự muốn bắt ông chủ cô chủ nhà các người đi, chẳng lẽ y còn để cho các người nhốt được y vào phòng củi chắc?
Tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa mở ra.
Bên đống củi là một thanh niên thanh tú đang ngồi. Y vẫn mặc trường bào trắng tinh như mọi khi, ánh mắt mang nét cười nhàn nhạt nhìn về phía người ngoài cửa, lịch thiệp chào hỏi,
"Chào buổi sáng cảnh sát Dương, cậu ăn sáng chưa?"
"Ăn sáng cái con khỉ. Vừa sáng bảnh mắt ra ông đây đã nghe tin anh bị bắt, phải lái xe xồng xộc tới." Dương Minh Trăn chống tay trên cửa, mặt tái mét,
"Là anh giấu Trương Quan Hà đi hả?"
Hà Phục nói bằng giọng vô tội:
"Nếu tôi nói không phải vậy, cảnh sát Dương có tin tôi không?"
"Nếu thật là anh làm, sợ rằng đêm qua anh đã trốn mất dạng rồi." Dương Minh Trăn nhếch miệng cười mỉa.
"Nói đi, rốt cuộc đêm qua anh đã thấy gì. Còn nữa, Trương Tố Như anh đưa về rốt cuộc là thật hay giả, tìm được từ đâu, nhất định phải khai báo thành thật với tôi."
Hắn tìm suốt mấy hôm vẫn không tìm thấy dù là sợi tóc của Trương Tố Như, thế mà Hà Phục chỉ dùng chưa đầy một ngày đã tìm thấy. Chắc chắn hắn sẽ không tin.
Đôi lông mày đẹp đẽ của Hà Phục hơi nhướn lên, y nói:
"Yêu quái có cách của yêu quái, Trương Tố Như kia là do đầu bếp trong tiệm tôi đóng giả. Còn chuyện tôi đã nhìn thấy gì trong phòng Trương Tố Như, tôi cảm thấy chắc chắn cảnh sát Dương sẽ không tin lời tôi nói đâu."
Dương Minh Trăn nhíu mày.
Hắn đã gặp đầu bếp trong tiệm của Hà Phục hai lần, một lần là trước cổng cục cảnh sát, một lần là trong tiệm cá Số 7. Thanh niên trẻ kia tên Hình Đình, chiều cao một mét tám mươi mấy, trông sao cũng không thể biến thành Trương Tố Như nhỏ nhắn, ưa nhìn.
Nhưng chuyện quan trọng hơn việc Hình Đình biến hình chính là Trương Quan Hà đã mất tích.
"Anh không nói thì sao biết được tôi sẽ không tin?" Dương Minh Trăn nhướn mày,
"Nói! Đêm qua anh đã thấy gì? Ai đã bắt cóc Trương Quan Hà?"
Hà Phục thành thật kể lại rành mạch tất cả những gì y đã chứng kiến đêm qua.
"Tối qua, sau 11 giờ, người ở phủ Trương đều đi ngủ. Tôi nấp trong tủ quần áo của Trương Tố Như, trông thấy bóng Trương Tố Như trên tường cử động. Cô ta cầm dao muốn giết"Trương Tố Như
"nằm trên giường, cũng chính là đầu bếp Hình Đình của tôi. Tôi muốn chờ xem liệu cái bóng đó có giết người thật hay không nên vẫn nấp trong tủ quần áo không nhúc nhích. Đúng lúc này, Trương Quan Hà tới gõ cửa phòng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!