Phần 2: Căn phòng bóng quỷ
Khi Hà Phục đưa Trương Tố Như đã mất tích về phủ Trương, Trương Quan Hà sợ ngây người, chén trà trên tay rơi thẳng xuống đất.
Hôm qua, thanh niên này cam đoan với ông rằng chắc chắn sẽ đưa Trương Tố Như về phủ Trương, ông ta cho rằng thanh niên đó chỉ đang đùa, không ngờ Trương Tố Như lại quay về thật.
Trương Tố Như mặc một bộ sườn xám màu trắng, tóc tết hai bên, hiền lành đáng yêu nấp sau lưng Hà Phục.
"Tố Như, cuối cùng con cũng về rồi." Trương Quan Hà thực sự không tin nổi mắt mình. Ông ta bước về phía Trương Tố Như, vươn tay muốn kéo cô từ sau lưng Hà Phục ra. Thế nhưng Trương Tố Như hệt như không quen biết ông ta, cứ khóc lóc nấp phía sau Hà Phục.
Trương Quan Hà kinh ngạc hỏi Hà Phục:
"Con gái tôi làm sao vậy?"
Hà Phục trấn an Trương Tố Như sau lưng mình, giải thích với Trương Quan Hà:
"Có lẽ cô Trương đã bị hoảng loạn quá mức, nhất thời chưa thể nhận ra ông nên cảm thấy cực kỳ sợ hãi."
"Tên súc sinh đó rốt cuộc đã làm gì Tố Như nhà tôi!" Trương Quan Hà đau lòng nhìn con gái mình. Ông ta muốn đưa tay tới xoa đầu Trương Tố Như nhưng cô lại túm chặt lấy ống tay áo Hà Phục, nhất quyết lùi ra sau.
Trương Quan Hà gạt giọt nước nơi khóe mắt bằng mu bàn tay,
"Con gái đáng thương của bố, là bố không chăm sóc tốt cho con."
Hà Phục nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Trương Tố Như, giọng điệu nhẹ nhàng như đang dỗ dành một bé gái năm, sáu tuổi,
"Tố Như, đây là nhà của em. Em hiểu"nhà
"là gì chứ? Ông ấy là bố em."Bố
"là người có thể bảo vệ em, vậy nên em đừng sợ ông ấy."
Trương Tố Như chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn Hà Phục: Bố?
Đúng, là bố. Hà Phục khẳng định lại.
Lúc này Trương Tố Như mới chịu thả lỏng, buông ông tay áo của Hà Phục ra, nhìn Trương Quan Hà từ xa. Người đàn ông tuổi ngoài ngũ tuần này đang chống gậy, đôi mắt đỏ hoe.
Trương Quan Hà bỗng hỏi Hà Phục:
"Cậu tìm thấy con gái tôi ở đâu?"
Hà Phục nhếch môi, mỉm cười, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Trương Quan Hà:
"Bên ngoài vườn sau của phủ Trương."
Thân người Trương Quan Hà hơi run lên như bị chấn động,
"Sao Tố Như lại ở dưới đó? Rõ ràng người phủ tôi đã tìm mọi ngóc ngách khắp phủ Trương, sao không nghe thấy con bé kêu cứu?"
"Chuyện này tôi cũng không biết."
Hà Phục mỉm cười,
"Chi bằng ông hỏi cô ấy xem?"
Vừa trông thấy Trương Quan Hà muốn đến gần mình, Trương Tố Như liền sợ đến mức khóc òa lên:
"Huhuhu, tránh ra, đừng chạm vào tôi, tránh ra."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!