Phần 2: Căn phòng bóng quỷ
Khi Hà Phục trở về từ phủ Trương, Hình Đình đang quét dọn phòng ốc. Trông thấy Hà Phục bước qua cửa, hắn nhanh nhẹn cầm chổi lông gà chạy tới. Hắn là người rất tò mò, đương nhiên vô cùng hiếu kỳ với chuyện bóng đen xuất hiện trong phòng Trương Tố Như.
Đặc biệt là sau khi Hà Phục nhận vụ án này, hắn lại càng tò mò hơn nữa.
Hà Phục ngồi trên sô pha, chẳng biết từ bao giờ, trong lòng y đã có thêm một con mèo đen. Lông con mèo đó đen bóng đến mức phát sáng, đôi mắt mèo trông cũng ma mị đáng sợ.
Hình Đình thoáng sửng sốt khi trông thấy con mèo.
Trước nay hắn không thích mèo, luôn cảm thấy mèo là một sinh vật rất đáng sợ. Tuy mèo kia đang nằm im trong lòng Hà Phục nhưng hắn vẫn thấy sợ. Thoạt trông hiền lành, vô hại, thực tế lại mang theo móng vuốt sắc nhọn có thể cào người ta bất cứ lúc nào.
Nhìn từ góc độ này, Hà Phục rất giống mèo.
"Không phải anh tới phủ Trương à? Sao lại ôm theo một con mèo trở về?
"Hình Đình cầm chổi lông gà, ngồi xuống một chiếc sô pha khác. Thấy chổi lông gà, mèo hứng thú lắm, muốn chạy khỏi lòng Hà Phục sang chỗ Hình Đình. Hai cái chân nghịch ngợm của nó cứ quơ lấy lông chổi. Hà Phục mỉm cười:"Tới rồi, con mèo này tôi mang về từ phủ Trương."
Hình Đình cầm chổi lông gà chơi với mèo, vừa chơi vừa càm ràm: "Đây là quà kỷ niệm Trương Quan Hà tặng anh?"
Hà Phục liếc nhìn con mèo, khẽ nói: "Là tôi trộm về. Ừm, cũng không phải trộm, mượn thôi.
"Làm việc kiểu quái gì vậy, hỗ trợ người khác phá án mà lại đi trộm mèo? Hình Đình cảm thấy rất kỳ quái:"Nhờ anh đi điều tra vụ án Trương Tố Như mất tích, anh lại đưa con mèo này về. Chẳng lẽ nó bắt cóc Trương Tố Như?"
Hắn cẩn thận đánh giá con mèo đen bên cạnh mình, bất chợt không dám khua chổi lông gà tiếp.
"ĐM, nó không phải yêu tinh mèo đấy chứ?" Hình Đình hoảng hốt nhảy dựng khỏi ghế sô pha: "Anh mau bắt nó về đi, mau lên!
"Trải qua một lần bị nữ quỷ chiếm xác, hắn rất sợ tiếp xúc với những thứ tương tự. Hà Phục vẫy tay với mèo, khẽ gọi:"Bé Meo, lại đây."
"Anh biết cả tên của nó luôn?" Hình Đình kinh ngạc nhìn con mèo đen đang khoan thai bức về phía Hà Phục. Lúc mèo đi đến bên chân mình, Hà Phục dang tay với nó, nó nhẹ nhàng nhảy lên tay y.
"Mèo gọi là Meo, chó gọi là Gâu, có vấn đề gì à?
"Hà Phục ôm mèo đen, vuốt lông cho nó. Hình Đình nghẹn họng, uể oải ngồi xuống sô pha, trả lời một cách miễn cưỡng:"Không vấn đề gì hết."
"Meo là một con mèo rất ngoan.
"Hà Phục vuốt ve mèo, ngón trỏ thon dài chọc nhẹ lên chóp mũi nó. Mèo híp mắt lại, rất vui với lời khen này. Hà Phục từ tốn nói:"Tôi thấy dấu chân mèo trong phòng Trương Tố Như."
"Thật sự là mèo giết người?" Hình Đình kinh ngạc.
"Dấu chân ở trên bàn trang điểm của Trương Tố Như, nó đạp chân vào hộp phấn má của cô ấy." Hà Phục nói.
"Đám Dương Minh Trăn kiểm tra không đủ cẩn thận vì bọn họ đã dồn hết sự chú ý vào bóng đen trên tường, đương nhiên sẽ chẳng ai chịu để tâm đến những tiểu tiết đó. Thậm chí bọn họ còn không nhìn cho rõ xem dấu vết trên hộp phấn má là dấu ngón tay người hay dấu chân mèo."
Nói tới đây, Hà Phục giơ chân con mèo đen lên.
Lòng bàn chân trước của nó quả thực có một bên đỏ hồng hơn hẳn bên còn lại vì dính phấn.
"Meo lén dùng phấn má của chủ nhân nhưng chưa từng bỏ đi, luôn ở yên tại chỗ chờ chủ nhân trở về." Hà Phục cười tủm tỉm hỏi Hình Đình, "Cậu biết tôi tìm thấy nó ở đâu không?"
Hình Đình rất phối hợp mà lắc đầu.
"Ở phía sau phủ Trương." Hà Phục nói. "Chỗ đó có mùi cá rất tanh."
Hình Đình tròn mắt: "Mùi cá? Chẳng lẽ chính là con cá đã mất tích?"
"Mèo bị mùi cá thu hút nhưng tìm mãi không thấy cá, vậy nên nó luôn canh ở bụi cỏ phía sau phủ Trương." Hà Phục nói. "Tôi đã xem xét kỹ càng, ở đó không có hàng cá nào nhưng con mèo vẫn cố chấp ở lại đó hệt như ngày nào cũng có người đến cho nó ăn vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!