Chương 13: Căn phòng bóng quỷ (3)

Phần 2: Căn phòng bóng quỷ

"Quả nhiên mình có năng khiếu, không thầy cũng tự giỏi với chuyện nấu nướng.

"Tự khen bản thân xong hắn mới sực nhớ ra Hà Phục vẫn chừa rời giường. Hắn rảo bước đi tới mở chốt căn phòng ẩn bên cạnh giá sách ra rồi đứng ngoài cửa gỗ gọi:"Ông chủ Hà, ăn cơm thôi."

Căn phòng hoàn toàn im ắng.

Hình Đình nghĩ Hà Phục ngủ giỏi thật đấy. Trong suốt những ngày từ khi hắn tới tiệm cá Số 7 đến giờ, hắn cứ như bà mẹ già ngày ngày đi chợ nấu cơm, lại còn lo cả việc thay nước bể cá. Còn Hà Phục thì sao? Cả ngày trốn trong phòng ngủ, ngủ trong đó chán lại dọn ra ngủ trên ghế sô pha bên cạnh bể cá.

Tóm lại, một ngày có 24 tiếng, y ngủ hết hai mươi mấy tiếng đồng hồ.

Hắn hỏi Hà Phục: "Anh buồn ngủ lắm hả?"

Hà Phục trả lời thẳng: "Không buồn ngủ, chán thôi.

"Hình Đình liếc mắt khinh thường. Đúng là người có tiền, sống mà chẳng vướng bận gì. Vì không vướng bận nên cuộc đời mới trở nên nhàm chán, thế rồi lãng phí cả đống thời gian trong giấc mơ. Nhưng khiến người ta cảm thấy kỳ quái chính là ngày nào Hà Phục cũng ngủ, vậy thì y kiếm tiền thế nào? Tại sao hắn luôn cảm thấy người đàn ông kia có tiền tiêu không hết, cầm đại một món đồ trang trí bất kỳ trong nhà đến tiệm cầm đồ cũng đủ cho y tiêu xài vài tháng."Chẳng lẽ ngủ cũng kiếm ra tiền?

"Hình Đình tự lẩm bẩm. Tay hắn kê trên cánh cửa gỗ, chỉ cần đẩy nhẹ là hắn có thể vào phòng của Hà Phục xem rốt cuộc y đang làm gì. Cửa gỗ bị Hình Đình đẩy ra."Cậu đang làm gì đấy?

"Giọng Hà Phục lại vang lên từ sau lưng Hình Đình. Y mặc bộ trường bào trắng muốt như tuyết đứng sau lưng Hình Đình. Gương mặt búp bê xinh xắn kia lộ vẻ tò mò. Y đang mỉm cười, có điều nụ cười ấy khiến Hình Đình thấy rợn người. Hình Đình cười ha hả, vỗ vỗ tay,"Ầy, đang quét dọn nhà cửa. Thấy chỗ này khá nhiều bụi nên tôi lau chút, bất cẩn đẩy cánh cửa ra."

Hà Phục chưa bao giờ cho hắn bước vào căn phòng ẩn kia. Là người, bình thường ai chẳng có trí tò mò? Hình Đình đã muốn đẩy cánh cửa này vào xem rốt cuộc có bí mật gì bên trong từ lâu rồi.

"À." Hà Phục thản nhiều đáp một tiếng. "Thực ra trong đó chẳng có gì đặc biệt cả, cậu không nhất thiết phải tò mò như thế."

Suy nghĩ trong lòng bị nói toạc ra, Hình Đình xấu hổ muốn lảng sang chuyện khác. Trông thấy bộ quần áo mới tinh trên người Hà Phục, hắn bèn hỏi: "Hôm nay anh đi đâu vậy?"

"Đi gặp một người bạn cũ."

Hà Phục nói, "Gửi cho cậu ta một lá thư."

"Ai thế?

"Hình Đình vội hỏi. Hắn thật sự không thể tin được người như y cũng có bạn bè. Hắn ngầm phân chia Hà Phục vào nhóm quái vật, luôn nghĩ rằng quái vật thì chẳng có bạn bè đâu, mà giả sử có thì chưa chắc đã là người. Hà Phục không trả lời. Y ngồi xuống cạnh bàn ăn, mỉm cười hài lòng khi thấy bàn cơm thịnh soạn:"Đều là cậu nấu?"

"Đúng, tôi làm cả đó.

"Hình Đình vỗ ngực tự hào. Đôi mắt sáng như sao kia trông chẳng khác gì đang chờ được Hà Phục khen. Hà Phục gật nhẹ đầu:"Ừ, rất đẹp.

"Đẹp? Đồ ăn thì phải khen là"ngon" chứ? Nhung nếu "đẹp

"cũng là một lời khen dành cho tài năng nấu nướng thì hắn sẽ nhận. Hình Đình còn chưa kịp đưa đũa cho Hà Phục nếm thử đã trông thấy y bưng đĩa thịt viên đầu sư tử lên trút xuống bể cá. Nhoáng cái, bầy cá đã chén sạch đĩa thịt viên, tốc độ đó thực sự khiến người ta nghẹn họng."Chúng rất thích đồ ăn cậu làm.

"Hà Phục thỏa mãn nhìn bầy cá ăn hết lại bưng đĩa cá vược hấp trên bàn lên. Hình Đình vội vàng cản lại, sợ y sẽ trút cả đĩa cá xuống tiếp. Nào ngờ Hà Phục chợt cau mày:"Hm… Chắc cá không muốn ăn thịt đồng loại đâu nhỉ?"

Sau đó, Hình Đình trơ mắt nhìn Hà Phục đặt thành quả hắn lấy làm tự hào xuống bàn với thái độ ghét bỏ.

"Cá không ăn được mấy món này."

Hình Đình rất phẫn nộ. "Anh phí phạm của trời!"

Hà Phục lại ngoan ngoãn ngồi xuống bên bàn, nghiêm túc nhìn hắn: "Nhưng chúng đã ăn xong rồi. Vả lại, chúng cũng không phải cá bình thường."

"Hiện tại chúng là cá, vậy thì chỉ nên ăn những thứ cá có thể ăn thôi." Hình Đình tranh luận, "Những món kia tôi mất cả buổi sáng mới làm ra được đó, anh thật sự quá lãng phí."

"Nhưng tôi thuê cậu về để cậu nấu ăn cho cá của tôi mà. Nếu cậu không nấu cho chúng thì tôi thuê cậu làm đầu bếp làm gì?

"Hà Phục cười nói. Hình Đình chợt cảm thấy hình như đầu óc của tên nhóc lớn xác trước mặt mình có vấn đề. Hà Phục cùng hắn đột nhập vườn Hứa mấy ngày trước và Hà Phục đang đứng trước mặt lúc này không phải cùng một người. Bằng không, tại sao tính tình lại khác nhau nhiều đến thế? Hà Phục kia rất bình thường lại còn cực kỳ thông minh. Trong khi đó, mọi hành động của Hà Phục này đều giống hệt một đứa nít ranh. Hắn không khỏi nghi ngờ liệu có phải Hà Phục lại đang bỡn cợt hắn giống như lần trước bảo một con cá biến thành"Hình Đình" hay không. Vậy thì người trước mặt cũng là "Hà Phục

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!