Chương 10: Ngọc bội mặt người (10)

Phần 1: Ngọc bội mặt người

Cô Hứa ở trong một căn phòng như vậy có khác gì phạm nhân bị cầm tù không?

Quản gia đứng bên cạnh thì thầm với Hà Phục:

"Bác sĩ Giả, từ sau khi bị bệnh, cô chủ nhà tôi không thể ra nắng, cũng không thể gặp người khác. Vậy nên lát nữa anh cứ khám qua tấm rèm nhé, đừng làm cô ấy hoảng."

Vâng. Hà Phục gật đầu tỏ ý đã hiểu. Sau khi quản gia rời đi, y bước về phía tấm rèm.

Một cô gái đang ngồi phía sau tấm rèm voan màu hồng nhạt. Cô ta mặc một bộ sườn xám màu mây khói tao nhã, ngồi ngay ngắn trên ghế, tay cầm một cuốn sách. Vì cách một lớp rèm voan, Hà Phục không thấy rõ được mặt Hứa Tinh.

Hà Phục đứng phía ngoài tấm rèm, y nhìn xung quanh, nhanh nhẹn kéo một chiếc ghế tới ngồi xuống ở vị trí cách Hứa Tinh chừng ba bước chân. Cách lớp rèm mỏng, Hứa Tinh đọc sách, Hà Phục nhìn cô ta.

Y không nói gì, nghiêm túc nhìn Hứa Tinh như đang tỉ mỉ thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

Bị một người đàn ông lạ nhìn hồi lâu, Hứa Tinh thấy khá khó chịu. Cuối cùng, cô ta không nhịn được nữa, bèn gấp sách lại, nói với Hà Phục:

"Không phải bác sĩ Giả tới khám bệnh cho tôi sao?"

"Đúng vậy, tôi đang khám bệnh cho cô."

Hà Phục nói bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc,

"Y thuật của tôi rất cao siêu, cách một tấm rèm cũng biết cô Hứa bị bệnh, hơn nữa còn rất nặng."

Hứa Tinh khẽ cười, nói với vẻ rất hứng thú:

"Anh nói xem tôi bị bệnh gì."

"Bệnh của cô Hứa Tinh không giống bệnh của ông bà chủ." Hà Phục mỉm cười, giọng rất ôn hòa,

"Cô mắc chứng cuồng loạn*."

* Chứng cuồng loạn (Hysteria) là một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc. Nguyên nhân của bệnh thường là do những chấn thương tâm lý, lo sợ cao độ, tức giận bi quan, bệnh cơ thể mà theo người bệnh hiểu là hiểm nghèo.

Y học hiện đại xếp Hysteria vào nhóm bệnh loạn thần phân ly. Tần suất bệnh gặp ở phụ nữ cao hơn ở nam giới khoảng 10 lần do phụ nữ có hệ thần kinh nhạy cảm, nhân cách yếu và sức chịu đựng kém hơn.

Cuồng loạn?

Hứa Tinh nhắc lại với giọng điệu khinh khỉnh,

"Bác sĩ Giả dựa vào đâu mà chẩn đoán tôi mắc chứng cuồng loạn?"

Hà Phục tựa người vào ghế, ung dung nói:

"Một con quái vật ảo tưởng bản thân là nhân loại, bệnh nó mắc chẳng phải cuồng loạn thì là gì?"

Hứa Tinh siết chặt quyển sách trên tay.

Cô ta vờ như không hiểu, tiếp tục mở to đôi mắt long lanh nhìn Hà Phục phía bên ngoài tấm rèm,

"Bác sĩ Giả đang nói gì mà sao tôi không hiểu nổi?"

"Đương nhiên cô không hiểu tiếng người rồi, đến cả sách cô còn cầm ngược kia mà." Hà Phục chỉ vào cuốn sách trên tay Hứa Tinh.

Quả nhiên ba chữ Tây sương ký* đang nằm ngược.

* Tây sương ký (Truyện ký mái Tây) là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, sáng tác trong khoảng những năm Đại Đức (1297-1307) đời Nguyên Thành Tông, kể về chuyện tình vượt khỏi lề lối môn đăng hộ đối và  lễ nghi phong kiến của nàng Thôi Oanh Oanh và anh học trò Trương Quân Thụy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!