13.
Tịch Nghiệp bị bệnh, là vì lâu ngày không được nghỉ ngơi tốt, thêm phần uống rượu gây nên.
May mà《Vẻn vẹn mình anh》đã đóng máy, tôi nói Tần Phong hoãn hết lịch trình mấy ngày kế để Tịch Nghiệp có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Tôi bận tới bận lui trong phòng bếp, sau khi nắp xoong rơi xuống sàn nhà phát ra tiếng vang lớn, Tịch Nghiệp kéo cơ thể ốm yếu của anh đi tới.
"Anh quay về nằm đi, em có thể." Tôi ngồi xổm trên sàn nhà, ngẩng đầu nhìn Tịch Nghiệp.
Tôi không thể.
Nhiều năm như vậy, Tịch Nghiệp chưa từng để tôi bước vào phòng bếp.
Ngay cả mấy năm ở Mỹ thì lúc mới bắt đầu tôi ra ngoài ăn, sau đó luôn qua nhà hàng xóm ăn.
Tôi chưa từng nấu một bữa cơm ra hồn ra dáng.
Tịch Nghiệp cũng ngồi xổm xuống, anh đưa tay xoa xoa đầu tôi.
Nhiệt độ lòng ban tay anh vẫn rất nóng, là bởi vì anh sốt.
"Gọi Tần Phong đến đây đi." Mắt mày anh đều là cưng chiều, tựa hồ phòng bếp bừa bãi này không phải là kiệt tác của tôi.
Tôi không muốn.
Phải khó khăn lắm mới biết được tâm tư của Tịch Nghiệp, đây chính là thời khắc xúc tiến tình cảm.
Nếu ai dám đến quấy rầy, tôi sẽ giết người đó.
Ấy vậy mà đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Tôi nhìn nhìn Tịch Nghiệp.
Trên gương mặt tái nhợt của Tịch Nghiệp đều biết không biết là ai.
Tôi thở dài, đứng dậy đi tới cửa, bật điện thoại có hình lên.
Người đứng ngoài cửa, là Cố Mộ Nhất.
"Anh nói cho cô ta biết anh bị bệnh?" Tôi quay lại nhìn Tịch Nghiệp.
Có thể là vẻ mặt tôi hơi dữ và mất kiên nhẫn khiến Tịch Nghiệp sững sờ một lúc, sau đó mới lắc lắc đầu.
Vậy Cố Mộ Nhất đến làm gì?
Tôi đành phải mở cửa.
Vừa nhìn thấy người đứng sau cửa là tôi, biểu cảm trên mặt Cố Mộ Nhất cứng lại.
"Mộc Mộc." Cô ta gọi tôi một tiếng, nhưng không xiết bao ân cần của trưởng bối giống như trước kia mà ngữ khí này giống như bạn cùng tuổi với nhau khiến tôi thoáng thả lỏng cảnh giác với cô ta, song lúc này cô ta đến, cũng đủ khiến cho tôi xù lông.
"Chị đến đây làm gì?" Tôi đứng ngay cửa, không cho cô ta đi vào.
Cố Mộ Nhất nhìn nhìn Tịch Nghiệp ở trong nhà, mới cúi đầu lấy ví tiền trong túi xách ra.
"Ví tiền của Tịch Nghiệp rơi ở phim trường, chị đi tìm Tần Phong, cậu ấy nói Tịch Nghiệp bị bệnh, nên chị tiện thể ghé qua một chút." Cô ta đưa ví tiền cho tôi.
Ví tiền kia, là tôi mua cho Tịch Nghiệp vào năm tôi ra nước ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!