9.
Tôi ném điếu thuốc đã tắt trong tay vào thùng rác, không có được câu trả lời của Tịch Nghiệp.
"Anh và Cố Mộ Nhất đang yêu nhau?" Tôi hỏi ngược lại anh.
Tịch Nghiệp quay lại nhìn tôi, đang định mở miệng nói thì Cố Mộ Nhất giẫm lên đôi giày cao gót của cô ta đi tới từ phía sau tôi.
Cô ta đi tới bên cạnh Tịch Nghiệp, nhìn tôi cười: "Cháu gái nhỏ cũng ở chỗ này."
Một tiếng cháu gái nhỏ này như một cây gai, trực tiếp đâm thẳng vào trái tim tôi.
Tôi đương tính trả lời để nghẹn chết cô ta thì cô ta lại vô cùng tự nhiên quay sang nhìn Tịch Nghiệp.
"Tịch Nghiệp, đạo diễn gọi anh qua bên kia kìa." Giọng Cố Mộ Nhất dịu dàng, dáng vẻ nói chuyện với Tịch Nghiệp chẳng khác nào cô ta là bạn gái đã ở cùng Tịch Nghiệp rất lâu rất lâu rồi.
Bọn họ đứng chung một chỗ, quả thực rất xứng đôi.
Nhưng vậy thì như thế nào.
Vào lúc Tịch Nghiệp nhấc chân muốn đi, tôi vươn tay kéo anh lại.
"Hôm nay tôi đợi anh cùng về." Trước kia bởi vì lịch trình của từng người mà chúng tôi đều tách ra về.
Lần này, là tôi cố ý nói cho Cố Mộ Nhất nghe.
Tịch Nghiệp xoa xoa tóc tôi, khẽ cười. Ánh sáng bên ngoài cửa sổ lọt vào, vừa khéo rơi trên lúm đồng tiền của anh.
"Được."
Quả nhiên biểu cảm trên mặt Cố Mộ Nhất cứng đờ.
Từ trước đến nay cô ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Tịch Nghiệp.
Người ngoài luôn đánh giá con người Tịch Nghiệp chính là cao ngạo lạnh lùng, không dễ thân cận.
Chỉ có tôi là đặc biệt.
Cho dù chút đặc biệt này, là bởi vì mẹ.
Cố Một Nhất đứng ở vị trí vừa rồi Tịch Nghiệp đứng, cô ta nhìn tôi với ánh mắt ân cần và hiền lành mà tôi ghét cay ghét đắng.
Rõ ràng cô ta mới ba mươi tuổi.
"Mộc Mộc, em nên tránh hiềm nghi với Tịch Nghiệp." Trong giọng nói của cô ta không chút ác ý, nhưng vẫn làm tôi đau nhói.
Tôi quay sang nhìn cô ta, "Tránh hiềm nghi gì?"
Rõ ràng Cố Mộ Nhất không ngờ tôi sẽ nói như vậy, đang định nói gì đó thì ngừng lại.
"Trước kia tôi và anh ấy chưa từng tránh hiềm nghi." Tôi nhìn cô ta cười khẽ, "Sau này cũng không cần tránh hiềm nghi."
Tôi ở bên kia đại dương đợi bốn năm, mang theo tình cảm cháy bỏng nhưng thầm kín quay trở về, không phải vì muốn tránh hiềm nghi với anh.
Chỉ cần Tịch Nghiệp không nói không cần tôi, thì tôi sẽ không bao giờ buông tay.
Không đợi cô ta nói, tôi đã xoay người rời khỏi chỗ đó.
Buổi chiều là tôi là Lâm Thanh Vũ diễn, trong đó có một cảnh hôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!