3.
Tôi và Tịch Nghiệp đang ngồi đối diện nhau trong phòng hội nghị nhỏ của Tinh Đảo.
Tần Phong ngồi trên chiếc ghế xa hơn một chút, dáng vẻ hoàn toàn bị Tịch Nghiệp chọc cho tức giận.
Chính là bởi vì vừa rồi, Tịch Nghiệp khăng khăng muốn tự mình làm sáng tỏ chuyện này, không muốn hắt nước bẩn lên người tôi.
Anh vừa mới đạt được danh hiệu Ảnh đế, lúc này đây là thời khắc then chốt, mỗi một bước đi đều có vô người nhìn chằm chằm. Nếu anh ra mặt làm sáng tỏ, thì cho dù làm sáng tỏ như thế nào cũng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của anh, thậm chí còn có người cố gắng tìm hiểu căn nguyên, đào ra vụ bê bối anh từng là tình nhân của mẹ tôi.
Tần Phong bị anh chọc cho tức cũng rất bình thường, anh ta biết rõ nhất con đường này Tịch Nghiệp bước đi có bao nhiêu vất vả.
"Để tôi làm sáng tỏ." Tôi nhìn Tịch Nghiệp phía đối diện.
Nghe thấy lời của tôi, đôi mày xinh đẹp của anh thoắt cau có.
Giống như chuyện xảy ra của rất nhiều năm qua, anh luôn muốn cõng mọi thứ lên lưng mình.
Không đợi anh mở miệng, tôi tiếp tục nói: "Đừng coi tôi là đứa trẻ nữa."
"Anh có một người bạn ở Mỹ." Tôi cầm kính râm trên bàn đeo lên, "Tôi là con gái của bạn anh, vì quay về kí hợp đồng với Tinh Đảo, cần anh chăm sóc, cho nên đến nhà anh ở tạm một thời gian."
Trên đường tới đây tôi đã nghĩ xong cái cớ này, Tịch Nghiệp có một một người bạn ở Mỹ, chỉ là người bạn kia là người sống theo quan điểm Dink(*), không có con gái.
(*) Chỉ những người không muốn có con.
Tôi không nói ra ngay từ đầu, chính vì cảm thấy làm bạn gái tin đồn của Tịch Nghiệp vô cùng tốt, tốt hơn nhiều cái danh con gái của bạn.
Tôi kéo kính râm xuống, nhìn Tần Phong: "Biết rồi chứ?"
Tần Phong sửng sốt.
Tôi cầm lấy túi xách, đứng lên đi ra ngoài.
"Em đi đâu?" Tịch Nghiệp ở phía sau hỏi tôi.
Tôi quay đầu nhìn anh, ánh sáng bên ngoài cửa sổ rơi trên người anh khiến anh thoạt trông như một vị anh hùng cái thế rơi từ trên trời xuống.
Chỉ là trong mắt vị anh hùng cái thế này không có ái tình, chỉ có sự hoà nhã dễ gần không nên thuộc về anh.
"Đi kí hợp đồng, tôi đã hẹn người đại diện rồi." Mớ hỗn độn này khiến tôi không có cách nào đi gặp mẹ.
Lúc tôi đi ra cửa, nghe thấy Tần Phong nói với Tịch Nghiệp: "Cô nhóc đã lớn rồi."
Đúng vậy.
Tôi đã lớn.
Không phải một đứa trẻ nữa.
Tôi men theo hướng dẫn đi đến nơi đã hẹn với người đại diện.
Tôi không giống những người mới khác, tôi có người đại diện riêng của mình.
Chỉ là…
Tôi nhìn cô gái đeo kính gọng vàng tên Hạ Quả trước mặt, "Cô đã đủ mười tám tuổi chưa?"
Gương mặt cô gái thoắt đỏ bừng, đưa tay đẩy đẩy kính, "Em đã tốt nghiệp đại học, vừa thông qua kỳ thực tập ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!