3.
Tôi đã thay đổi.
Tình cảm của tôi dành cho Dư Mộc đã thay đổi.
Không biết bắt đầu từ khi nào, sự quý mến của tôi dành cho em đã biết thành thương tiếc.
Em sống ở nước ngoài có tốt không đã trở thành câu hỏi tôi nghĩ đến nhiều nhất trong lúc rảnh rỗi mỗi khi quay phim.
Tôi biết em chọn chuyện ngành diễn viên kịch.
Tôi rất tức giận, cũng rất vui vẻ.
Vui vẻ vì cuối cùng tôi cũng có lý do chạy đi tìm em.
Tôi yên lặng đứng bên ngoài phòng học, nhìn em ngồi bên cửa sổ nghe giáo sư giảng bài.
Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ rơi trên người em, khiến trong mắt em ngậm đầy ánh sáng.
Em thật sự rất thích diễn xuất.
Giống như năm đó mẹ em không thể ngăn cản tôi chọn ngành diễn viên kịch, sau chót tôi vẫn không ngăn cản em tiếp tục học diễn viên kịch.
Tôi vờ như không biết, bắt đầu hoàn thành chuyện mẹ em vẫn chưa làm xong.
Cuối cùng tôi đã hiểu những gì mẹ em nói năm đó.
Tôi cũng muốn cố gắng hết sức lát cho con đường em đi bằng phẳng một chút, bằng một chút nữa, để dẫu sau này em có chạy trên đó, cũng không bị ngã.
Hôm nay Dư Mộc quay về nhưng tôi có một công bố phải làm, ở bên kia điện thoại Tần Phong gấp đến mức giậm chân, "Lúc này mà anh vẫn khăng khăng tự đi đón, phải chăng chê chó săn không đủ cơm ăn không hả?"
Không phải.
Là tôi rất muốn gặp em.
Tôi biết suy nghĩ của tôi bẩn thỉu.
Tôi biết là tôi đã vượt qua Lôi Trì(*).
(*) Lôi Trì: Tên con sông cổ ở An Huy, ám chỉ "một phạm vi nhất định."
Nhưng chỉ cần chờ thêm một chút, tôi ích kỷ nghĩ, chỉ cần chờ thêm một chút.
Chờ Dư Mộc gặp được người em thích, đợi em cưới người đó, thì tôi sẽ không đến gần em nữa.
Tần Phong bị tôi chọc tức đến mức bật cười, "Gần chùa ăn lộc Phật, gần vua ăn lộc vua, anh có thể khiến em ấy trở thành bà Tịch mà."
Bà Tịch.
Làm sao tôi dám chứ?
Làm sao tôi có thể mong cầu cả đời này nhận được sự cứu rỗi chứ?
Chắc chắn em sẽ gặp được một người luôn hướng về phía trước và giỏi giang hơn tôi. Người đó sẽ chọc cho em cười và không để em khóc. Người đó sẽ không có bi thương đầy mình mà chỉ có ánh mặt trời vô hạn.
Một người như vậy mới có thể xứng với em, mới có thể xứng với chú nhím nhỏ kia của tôi chứ.
4.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!