Chương 1: (Vô Đề)

1.

Máy bay vừa hạ cánh, tôi liền nhìn thấy một tấm biển quảng cáo rất lớn.

Con ngươi của người đàn ông trên đó sáng như sao, mày như kiếm, là một vẻ đẹp hiếm thấy.

Vẫn giống hệt khoảnh khắc anh cầm dù xuất hiện trước mặt tôi vào mười năm trước, dường như năm tháng đặc biệt dịu dàng với anh.

Năm đó anh đón tôi về nhà, cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi.

Trong lòng tôi, anh chỉ là một tình nhân nhỏ của mẹ.

Tôi chướng mắt anh, tiện thể chướng mắt tất cả mọi thứ trong nhà anh.

Nhưng bất kể tôi ngang ngạnh như thế nào, tôi cũng không có cách nào rời khỏi nhà anh.

Bởi vì tôi đã không còn nhà để quay về nữa.

Tài sản và căn nhà mẹ để lại, đều bị đám quỷ hút máu kia chia năm xẻ bảy sạch sành sanh.

Không một ai muốn nuôi tôi.

Duy chỉ một người bằng lòng nuôi tôi, lại là tình nhân của mẹ.

"Tôi chưa từng ăn cái này." Khi nhìn thấy Tịch Nghiệp nấu một bàn đồ ăn theo sở thích của tôi, tôi lạnh lùng nói ra câu đầu tiên.

Tịch Nghiệp không nói gì cả, nấu lại một lần nữa.

Cho dù yêu cầu của tôi vô lý cỡ nào, anh đều đồng ý hết, điều đó càng khiến tôi thêm điên tiết hơn.

Mãi cho đến một ngày vào ba năm sau, tôi đang làm bài tập bỗng nhiên đi ra ngoài rót nước thì nhìn thấy vết thương đáng sợ trên lưng Tịch Nghiệp.

Anh vội vàng thả áo xuống, sợ vết thương kia sẽ doạ tôi.

Mà quả thật đã doạ tôi rồi.

Tôi nhìn anh thật lâu nói không nên lời.

"Đóng phim, khó tránh khỏi bị thương." Tịch Nghiệp giải thích như vậy.

Tôi biết cái kia không phải bị thương do đóng phim, mà là bị thương do đóng thế.

Anh có một gương mặt có thể đóng vai nam chính thần tượng, nhưng lại làm diễn viên đóng thế.

Nhìn cơ thể gầy yếu của anh.

Đó là lần đầu tiên tôi chủ động nói vài lời râu ria với anh: "Căn nhà này quá to, có thể đổi sang căn khác nhỏ hơn một chút."

Đổi sang căn khác nhỏ hơn một chút, anh có thể không cần tiếp tục vất vả như vậy nữa.

Nhưng anh chỉ sờ sờ đầu tóc, cười nói: "Nhỏ em sẽ không quen."

Lúc hồi thần từ trong hồi ức, tôi đã đến gara để xe dưới tầng hầm của sân bay.

Tôi ngồi vào chiếc xe màu đen khiêm tốn kia.

Trong xe không bật đèn, song tôi vẫn có thể nhìn thấy những đường nét tinh xảo của người đàn ông bên cửa sổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!