Mộ Phù Lan đã bước lên hành trình tiến về phía Tây.
Rời Trung Nguyên, vượt Tây Quan, xuyên qua vùng Hà Tây rộng lớn, men theo con đường xưa nàng từng đi qua, lần lượt vượt qua Già Lân Thú, Yên Chi Thú, Hợp Lê Thú, Độc Đăng Sơn, sau bao tầng quan sơn chồng chất, lại đi thêm mấy trăm dặm về phía Tây, đến hôm nay, cuối cùng nàng cũng tới chân núi Thiên Sơn.
Từ nơi đây đến điểm cuối của chuyến đi chỉ còn lại hai ba ngày đường. Và thời tiết đã chuyển từ mùa thu sang mùa đông khi nàng lên đường. Cảnh vật dọc đường đi đã khác với ký ức năm xưa của nàng. Nhớ năm đó trên con đường tiến về phía Tây, khắp nơi tiêu điều hoang vắng, người qua lại thưa thớt. Còn lần này, con đường cổ từng bị chôn vùi trong gió cát và tuyết trắng dù đang là tiết trời giá rét vẫn thỉnh thoảng gặp những đoàn thương nhân lạc đà từ Tây Vực đến Hà Tây.
Dọc đường còn xuất hiện vài trạm dịch nhỏ, cung cấp nơi nghỉ ngơi và bổ sung nhu yếu cho các đoàn người qua lại.
Giữa trưa, tuyết càng lúc càng dày. Khi đi ngang một trạm dịch ven đường, người dẫn đường nói rằng đây là trạm nghỉ cuối cùng trên đường tới Kim Thành. Tùy tùng ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi. Mộ Phù Lan liền lệnh dừng chân, nhóm lửa nướng thức ăn. Lúc nghỉ ngơi, bất chợt nghe từ trong một lều da gần đó vang lên tiếng r. ên rỉ đầy đau đớn của một phụ nữ.
Chiếc lều trại đó được làm bằng da bò chắc chắn, bên ngoài đậu đến mấy chục con lạc đà, hơn chục chiếc xe ngựa và hàng trăm người hầu, tất cả đều mặc trang phục nước ngoài, hiển nhiên chủ nhân là một thương nhân lớn, xem ra cũng đã dừng lại nơi này được một thời gian. Mặc gió tuyết vần vũ, đám người ấy chẳng ai ở trong lều mà tụ tập ngoài lều, trông đầy lo lắng như đang chờ đợi điều gì.
Trời còn nửa ngày nữa mới tối. Sau khi nghỉ ngơi, Mộ Phù Lan định lên đường, nhưng thấy cảnh ấy liền do dự. Đang lúc chăm chú lắng nghe tiếng r. ên rỉ ngắt quãng từ trong lều, bỗng, một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi từ trong lều lao ra, lông mày rậm, sống mũi cao, bịch một tiếng quỳ xuống đất tuyết, sắc mặt tái nhợt, mắt ngước nhìn trời, liên tục dập đầu cầu khấn.
Mộ Phù Lan đã mơ hồ đoán ra được chuyện gì đang xảy ra trong lều. Tuy trong lòng gấp gáp muốn đi tiếp, khao khát đến nơi cần đến càng sớm càng tốt, nhưng gần như theo bản năng, nàng vẫn lên tiếng, bảo người dẫn đường đến hỏi thử, nói:
– Ngươi bảo với hắn, ta có thể giúp được phần nào.
Người dẫn đường làm theo, nói mấy câu với người đàn ông kia. Người đàn ông chợt quay phắt lại, nhìn về phía bên này.
Mộ Phù Lan suốt dọc đường tiến về phía tây ăn mặc giản dị, chỉ nói là tìm người, ngay cả người dẫn đường thuê ở Hà Tây cũng không biết thân phận nàng, huống gì là người đàn ông xứ Tây Vực kia. Nghe người dẫn đường bảo nàng có thể giúp, hai mắt anh ta sáng rực lên, mừng rỡ như điên, lập tức lồm cồm bò dậy, chạy nhanh về phía nàng, tay liên tục ra hiệu, miệng lắp bắp nói một tràng ngôn ngữ lạ.
Người dẫn đường vội giải thích:
– Hắn là một trong những thương nhân giàu có nhất nước Câu Tỳ La, tên là Đạt Mãn, từ lâu đã ngưỡng mộ thượng quốc phương Đông. Đầu năm nay, vừa để thông thương vừa để mở mang kiến thức, hắn đã theo sứ thần cùng đi thượng kinh. Thê tử hắn là con gái của một giáo sĩ ở Câu Tỳ La, biết nói tiếng thượng quốc, nên được dẫn theo cùng. Hắn ở thượng quốc nửa năm, định quay về trước khi tuyết đóng kín đường, nhưng đến đây thì vợ chuyển dạ, từ đêm qua đến giờ vẫn chưa sinh được.
Mộ Phù Lan bảo tùy tùng tiếp tục nghỉ ngơi, còn mình thì lập tức vào trong lều da bò.
Trong lều, một phụ nữ trẻ ngoài hai mươi nằm trên đất, bụng phồng cao, máu loang đầy đất, cả người như kiệt sức, thoi thóp hơi tàn. Mấy bà mụ xung quanh mặt mày trắng bệch, tay chân luống cuống. Thấy Mộ Phù Lan bước vào thì như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng nhường chỗ.
Mộ Phù Lan rửa tay sạch sẽ, trò chuyện ngắn với sản phụ, rồi dịu giọng trấn an, bảo cô ta đừng sợ. Nàng tự tay xoa bóp bụng, giúp đỡ sinh nở, còn dặn người đút nước đường và đồ ăn cho sản phụ. Đợi cô ta có lại chút sức, Mộ Phù Lan dạy cô ta cách hít thở, dùng lực.
Giọng nói trầm ổn của nàng như có ma lực xoa dịu lòng người, sản phụ dần lấy lại bình tĩnh, ngoan ngoãn nghe theo.
Nửa ngày sau, người đàn ông ngoài lều đang nôn nóng chờ đợi, bỗng nghe từ trong lều vang lên tiếng khóc chào đời của một đứa trẻ. Một bà mụ lao ra báo tin: thê tử hắn ta đã hạ sinh một bé trai, mẹ tròn con vuông.
Hắn ta mừng rỡ tột độ, lập tức quỳ sụp xuống đất tuyết, ngẩng đầu tạ trời. Sau đó lệnh cho người mở rượu mổ dê, đốt lửa mừng. Tiếng hò reo vang dội khắp trạm dịch.
Trời đã tối đen, tuyết vẫn chưa dừng. Mộ Phù Lan biết hôm nay không thể tiếp tục hành trình nên đã sớm bảo người dựng lều, tính ở lại qua đêm, đợi sáng mai lên đường.
Trạm dịch vốn lạnh lẽo vì tuyết sắp phong sơn, đêm nay bỗng náo nhiệt lạ thường. Dẫu gió tuyết dữ dội cũng chẳng thể át nổi ánh lửa bập bùng, tiếng cười nói rộn rã, mùi thức ăn lan tỏa khắp nơi.
Đạt Mãn vô cùng cảm kích Mộ Phù Lan, sai người liên tục mang rượu ngon thịt non đến. Mộ Phù Lan chia cho tùy tùng, còn mình thay y phục trong lều, rồi quay lại trướng của thê tử Đạt Mãn, dặn dò kỹ lưỡng việc chăm sóc sau sinh. Trên khuôn mặt người phụ nữ kia là nụ cười rạng rỡ hạnh phúc, liên tục gật đầu.
Mộ Phù Lan ngắm nhìn đứa bé ngủ say trong vòng tay mẫu thân nó, lòng còn mệt mỏi nhưng tâm tình cũng bị lan truyền bởi niềm vui, dần trở nên sáng bừng.
Đạt Mãn bước vào lều, dường như đã uống không ít rượu, mặt đỏ bừng, nói với Mộ Phù Lan một tràng. Thê tử y phiên dịch:
– Phu nhân, trượng phu tôi nói, nhìn quý nhân nhân trông không giống thương nhân, vì sao lại đến nơi này? Lại qua mấy hôm nữa nơi đây tuyết đọng sẽ phong tỏa đường, ít nhất phải sang xuân năm sau mới mở đường. Nếu phu nhân định tới Tây Vực, sao không cùng đi với chúng tôi? Trượng phu tôi giao du rộng rãi, lại được phu nhân cứu giúp, huynh ấy sẽ rất sẵn lòng giúp phu nhân.
Mộ Phù Lan mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của đứa bé. Ngay khi nàng định nói, đột nhiên nghe thấy một tràng tiếng reo hò từ bên ngoài, như thể có một nhóm người qua đường mới đã đến đây. Qua tiếng ồn ào huyên náo, có vẻ như người đó không chỉ biết Đạt Mãn và nhóm của anh ta mà còn rất được kính trọng.
Giữa tiếng reo hò, một trong những tùy tùng của Đạt Mãn chạy ra khỏi lều và hét lên vài lời. Trên mặt Đạt Mãn lập tức lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng tạm biệt Mộ Phù Lan rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Người phụ nữ kia thấy thế vội vã giải thích thay cho trượng phu mình:
– Xin phu nhân chớ trách huynh ấy thất lễ. Nghe nói là thành chủ Kim Thành vừa về thành, tình cờ đi ngang nơi này. Phu nhân chắc không biết, đội lạc đà của huynh ấy đã từng chạm trán với một đội kỵ binh du mục từ phương Bắc ở núi Thiên Sơn và được ngài ấy cứu. Không chỉ Câu Tỳ La mà cả cả các thương nhân từ Đại Uyển, An Tức, Cô Mặc cũng đều được người này che chở, mới dám an tâm thông thương đi lại giữa đông và tây mà không phải lo lắng gì. Ai ai cũng tôn kính ngài ấy như thần.
Không ngờ đêm nay ngài ấy lại qua đây, trượng phu tôi nôn nóng đi bái kiến, mới đành thất lễ với phu nhân…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!