Chương 9: (Vô Đề)

Không khí dường như đóng băng.

Sắc mặt của Tạ Trường Canh có chút khó coi, nhưng chỉ một lát sau đã trở lại bình thường. Hắn đứng dậy, sửa sang lại quần áo. Lần này, hắn không ngồi xuống sập nữa, nhưng giọng điệu không có chút tức giận nào, thoạt nhìn dường như không để ý đến sự xúc phạm vô cớ mà nàng vừa gây ra cho mình.

– Nàng tức giận cũng là điều dễ hiểu. – Hắn nói. – Nàng đến Tạ gia nửa năm, ngày ngày phụng dưỡng mẫu thân của ta rất vất vả. Mong muốn của mẫu thân ta chỉ muốn trả ơn cố nhân, thế nhưng tự chủ trương muốn nạp thiếp thay ta đúng là rất không ổn. Luận hiền thục đạt lý…

– Tạ Trường Canh, ngài nghĩ nhiều rồi!

Mộ Phù Lan ngắt lời hắn, trèo xuống khỏi sập mỹ nhân, xỏ đôi chân không vào đôi giày thêu hoa lan tinh xảo được đặt trước sập dưới đất, dưới ánh mắt của hắn đi đến trước tấm gương, ngồi xuống tấm thảm trên sập.

Nàng cầm chiếc lược mai rùa trên tay, đối diện với gương, chải mái tóc dài mà hắn vừa mới làm rối, rồi nói:

– Tôi không hiền thục và cũng không đạt lý. Lúc trước sở dĩ tôi phụng dưỡng mẫu thân ngài chẳng qua là tuân theo lời dặn dỗ của phụ vương mà thôi, nghĩ đã gả qua đó rồi, dù không muốn thì cũng phải làm tròn bổn phận. Chỉ như thế mà thôi.

Tạ Trường Canh nhìn bóng lưng nàng một lát, đi tới, dừng lại sau lưng nàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp trong gương, nói:

– Mộ thị, rốt cuộc nàng muốn như thế nào mới bằng lòng theo ta trở về?

Hắn gần như nói từng chữ một, giọng điệu không còn nhẹ nhàng như trước nữa.

Bàn tay cầm lược của Mộ Phù Lan dừng lại. Nàng cũng ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang đứng sau mình trong gương, ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn mình.

Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn rồi, nàng cảm nhận được điểm này. Một nụ cười hiện lên trên môi nàng.

– Tạ lang, trong lòng ngài rõ ràng rất bất mãn về tôi, vừa rồi cần gì phải hư tình giả ý? Nói thẳng ra thế này không phải sẽ tốt hơn sao?

Tạ Trường Canh mặt không biểu cảm nhìn nàng.

Nàng đặt chiếc lược xuống, đứng dậy khỏi gương, quay lại đối mặt với hắn.

– Ngài đã hỏi, vậy tôi cũng xin nói thẳng với ngài. Tôi sẽ không theo ngài về Tạ gia. Lúc đầu, tất cả chỉ xuất phát từ ý của phụ vương, tôi mới phải gả cho ngài. Hiện tại tôi đã thay đổi ý muốn.

– Cuộc đời ngắn ngủi, nên tận hưởng niềm vui trước mắt, tôi cần gì phải tự làm khổ mình?

Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt của Tạ Trường Canh. Hắn nhìn nàng chằm chằm, dần dần, nét mặt trở nên nghiêm trang.

– Mộ thị, để ta nhắc nhở nàng một câu, hôn sự này là phụ vương nàng đã đồng ý. Mấy năm qua, ta tự hỏi bản thân tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa, không có điểm nào bội ước. Dù cho mẫu thân ta có chút đắc tội với nàng, nhưng chuyện đó cũng chưa thực sự xảy ra. Huống chi ta cũng đã xin lỗi nàng và hứa hẹn với nàng. Thế nhưng huynh muội nàng lại lật lọng vô cớ bội ước, hành vi ấu trĩ giống như trò đùa. Nàng cho rằng Tạ Trường Canh ta sẽ để cho huynh muội hai người muốn làm gì thì làm hay sao?

Nói xong, hắn dường như thấy mình khá nặng nề, ánh mắt liếc nhìn nàng một cái, lúc tiếp tục nói chuyện giọng điệu đã ôn hòa hơn.

– Mộ thị, nàng vừa mới tròn mười sáu đúng không? Tuổi tác còn nhỏ, không hiểu chuyện, về tình cảm có thể tha thứ. Nhưng phụ vương và huynh trưởng của nàng ai đáng tin hơn, ai có được nhân tâm của dân chúng Trường Sa Quốc hơn, hẳn trong lòng nàng hiểu rõ nhất. Lúc trước khi định hôn, huynh trưởng nàng có thành kiến với ta, hiện tại hắn làm vậy là đang khuyên nàng bội ước.

Nàng nghĩ thử xem, huynh trưởng dù có tốt đến mấy, nàng chỉ là phụ nữ, lẽ nào cả đời chỉ biết dựa vào hắn ta?

– Tốt nhất nàng nên nghe theo sắp xếp của phụ vương theo ta trở về thì hơn. Từ nay về sau ta sẽ đối tốt với nàng.

Mộ Phù Lan nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang kiên nhẫn dỗ dành trước mặt mình, trong lòng tràn ngập cảm xúc vô hạn. Nếu không phải đã làm phu thê với hắn và biết rõ con người hắn, đối mặt với lang quân như thế, có cô gái nào mà không dao động đúng không?

Nàng lắc đầu, đôi bông tai san hô đỏ nhỏ trên dái tai trắng của nàng đung đưa, xuất hiện mờ nhạt giữa mái tóc buông xuống vai.

– Ngài cũng không cần lấy phụ vương ra để chèn ép tôi. Tôi hỏi ngài, trước kia mục đích ngài cầu thân là vì cái gì? Hiện giờ mục đích của ngài đã đạt được chưa? Nếu đã đạt được rồi, vậy thì cuộc hôn nhân với Trường Sa Quốc đã không còn giá trị với ngài nữa, ngài cần gì cứ phải chấp nhất không chịu buông tay?

Tạ Trường Canh không nói gì.

– Tôi rất tin tưởng ngài muốn giữ lời hứa hẹn với ước định năm đó với phụ vương tôi, nhưng lý do thật sự là gì tự ngài biết rõ hơn tôi.

– Bởi vì cuộc hôn nhân này, phụ vương tôi đã đạt được mong muốn của mình và mang lại lợi ích cho người dân Trường Sa Quốc. Nếu không phải được phụ vương thưởng thức, với thân phận cự khấu của ngài liệu ngài có thể thuận lợi tiến vào con đường làm quan, tiện đà được thăng chức rất nhanh không?

– Cả ngài và phụ vương tôi đều được lợi từ cuộc hôn nhân này. Nhưng còn tôi thì sao? Ai trong số các người từng nghĩ cho tôi không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!