– Tuyên Khanh…
Lục thị lo lắng gọi trượng phu một tiếng.
– Ý của muội muội chính là ý của ta! – Mộ Tuyên Khanh nghiêm nghị quát lên, không hề nhân nhượng chút nào.
Hai vợ chồng chàng tình cảm vẫn luôn rất tốt, đây là lần đầu tiên Mộ Tuyên Khanh dùng giọng điệu đó nói chuyện với thê tử của mình ở trước mặt mọi người. Vương giận, đám người hầu tái mét mặt mũi, đồng loạt quỳ xuống đất không dám nhúc nhích.
Lục thị biết chàng hẳn đã biết việc Tạ gia có ý muốn nạp thiếp, bấy giờ mới phẫn nộ như thế, không quan tâm chân cẳng còn chưa khỏi hẳn mà đi tới đây. Nàng biết tính tình trượng phu của mình, chàng vốn dĩ đã hận mình vô năng, lúc trước bởi vì không được phụ vương tín nhiệm mới phải gả Vương muội cho một tên đại đạo Giang Dương. Đây rõ ràng là một uất ức lớn với vương muội. Bây giờ Tạ gia lại dám đối xử với vương muội như thế, chàng làm sao mà nhẫn nhịn tiếp được?
Mặc dù dựa vào trực giác, Lục thị luôn cảm thấy sự việc này không đơn giản như tiểu cô đã nói, bên trong đó có lẽ có ẩn tình gì khác, nhưng trượng phu là Trường Sa vương. Chàng đã tỏ thái độ rồi, nàng làm sao còn dám có ý kiến gì thêm. Huống chi, thái độ của tiểu cô cũng rất kiên quyết. Tiểu cô lại vừa mới cứu trượng phu của mình, dù cho tính toán xấu nhất là việc ly hôn đột ngột này sẽ khiến Trường Sa Quốc sẽ đoạt tuyệt hay thậm chí trở mặt với Hà Tây tiết độ sứ Tạ Trường Canh quyền thế hiện giờ như mặt trời ban trưa. Thế nhưng có chuyện gì đáng sợ hơn hậu quả Trường Sa Quốc suýt nữa mất đi Vương và đất nước sẽ bị diệt vong, nếu không phải do tiểu cô được thần minh báo mộng, kịp thời gửi phong thư cứu mạng kia thì giờ mình đã mất đi trượng phu, Trường Sa Quốc không có Vương, đất nước này đã không còn tồn tại nữa.
Lục thị vốn dĩ cũng là một người phóng khoáng, nghĩ như vậy một cái cũng bình thường trở lại. Nàng trầm ngâm một lát gật đầu.
– Thế cũng được. Nếu Lan Nhi đã quyết ý thoát ly quan hệ với Tạ gia, thế thì a tẩu cũng giống như vương huynh của muội sẽ đứng về phía muội đến cùng.
– Nước còn, muội vĩnh viễn là Vương nữ Trường Sa Quốc này!
Mộ Tuyên Khanh nhìn thê tử, nét mặt ôn hoà trở lại, ra lệnh cho người hầu lui hết ra.
– Muội muội, muội có còn nhớ chuyện mười năm trước cô cô hoăng ở trong cung khi muội 6 tuổi không? Trước đó nữa, huynh chưa từng nói với muội là khi đó phụ vương rõ ràng đã nhận được tin tức, cái chết của cô cô rất kỳ lạ, hoặc là không thể không có liên quan đến đương kim hoàng đế. Thế nhưng trước khi cô cô lâm chung đã ra lệnh cho tâm phúc gửi di ngôn đến cho phụ vương.
– Năm đó huynh mười hai tuổi, di ngôn của cô cô đến nay huynh còn nhớ rất rõ.
– Cô cô nói, sinh tử có mệnh, đều là kiếp số, cô cô không chút oán hận. Triều đình vốn có ý gạt bỏ triệt để Vương khác họ, cô cô không hy vọng Trường Sa Quốc bởi vì cô cô mà bị rung chuyển. Cô cô kêu phụ vương từ nay về sau cần phải giấu tài gấp bội, đảm bảo cho Trường Sa Quốc bình an là việc quan trọng nhất.
– Muội muội, muội có hiểu những lời nói này của cô cô không? Ngày đó ta không hiểu, có hỏi phụ vương, phụ vương không nói. Về sau tự ta nghiền ngẫm, mãi cho đến hai năm gần đây mới nghiền ngẫm mà hiểu ra được.
– Muội muội, muội nói xem tại sao triều đình lại chọn con gái Mộ thị ta làm hoàng hậu? Nhìn như vinh quang nhưng kỳ thực chính là mồi độc! Cô cô chết không rõ ràng ở trong cung, có lẽ chính là bọn họ rất phẫn nộ và bất bình đối với Trường Sa Quốc ta. Một khi phụ vương có hành động gì bất thường, đây sẽ trở thành cái cớ tốt nhất để họ gây khó dễ cho Mộ thị ta!
– Phụ vương vì bảo vệ cơ nghiệp của Mộ thị mà nhẫn nhịn, còn đồng ý lời cầu thân của họ Tạ kia gả muội cho hắn.
– Ngày đó Phụ vương hứa gả muội cho hắn, lại tiến cử hắn nhập sĩ, là hy vọng mượn sức hắn bảo vệ Trường Sa Quốc được bình an. Nhưng họ Tạ này hiện giờ lại bị đương kim hoàng đế lung lạc, trở nên rất thân thiết với gian hậu. Về sau đương kim hoàng đế lại mượn cớ diệt trừ loạn vương mà luôn cô lập và âm thầm chèn ép Trường Sa Quốc ta.
– Phụ vương có thể nhẫn nhịn nhưng ta thì không. Mối thù của cô cô sớm hay muộn ta cũng sẽ phái báo thù. Những lời vừa rồi của ta không phải là kích động nhất thời đâu.
– Họ Tạ này lúc trước để thoát khỏi thân phận làm tặc của mình mà cầu thân với Mộ thị ta. Nay bỉ vì thăng quan chức nhanh mà cam tâm tình nguyện làm chó săn cho gian hậu. Hắn đã không còn một lòng với Mộ thị ta, chứ đừng nói đến hiện tại hắn lại khinh thường muội muội. Trước đây là chính muội bằng lòng gả cho hắn, nay muội đã thay đổi quyết định, Mộ Tuyên Khanh ta dù có vô năng đến đâu cũng sẽ không cưỡng ép muội ký thác cuộc đời vào một kẻ bất kham như thế.
– Muội muội yên tâm, chờ họ Tạ tới đây, a huynh sẽ thay muội nói rõ ràng những lời này cho hắn.
– Từ nay về sau, a huynh sẽ dốc hết toàn lực xây dựng Trường Sa Quốc, bảo vệ muội muội, không cho muội muội phải chịu bất cứ uất ức nào.
Vương trẻ tuổi nét mặt kích động, hai mắt sáng rực, lời thề vang dội thể hiện sự quyết tâm vô song cũng như lòng kiêu hãnh và lòng dũng cảm vốn có của con cháu vương tộc.
Trong lòng Mộ Phù Lan thấy ấm áp.
Tạ Trường Canh cùng tuổi với vương huynh nàng, chẳng quả chỉ lớn hơn vương huynh có mấy tháng mà thôi, nhưng mà tâm cơ thâm trầm, biết cách ẩn nhẫn, tính tình xảo trái, trên đời này không có ai hiểu hơn so với nàng. Bất kể vương huynh có thật sự giúp được mình thoát khỏi hắn hay không, lòng yêu thương của huynh tẩu đối với nàng, đó là tài sản quý giá khác mà nàng có được sau khi mất đi cốt nhục trong đời của mình.
Từ giờ trở đi, nàng nhất định sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ những người thân mà mình rất trân trọng này.
– Muội cảm ơn a huynh, a tẩu.
Nàng nhìn vương huynh và a tẩu của mình, trịnh trọng nói.
……
Nửa tháng sau, ngày 12 tháng 11, lễ quan của Trường Sa Quốc lại tiếp tục nhận được tin tức. Hà Tây Tiết độ sứ Tạ Trường Canh và cũng chính là hôn phu của Ông Chủ ba ngày sau sẽ tới Nhạc Thành.
Ngày khi lễ quan bắt tay vào chuẩn bị lễ nghi để đón khách quý thì lại nhận được mệnh lệnh của Vương là yêu cầu họ không cần làm gì cả. Không cản trở việc hắn tới đây nhưng cũng không chuẩn bị gì để chào đón hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!