Im lặng.
Đáp lại hắn là sự im lặng.
Nàng vờ như không nghe thấy, chỉ có đôi tay kia là tiếp tục làm việc mình cần làm ở trên lưng của hắn.
Tạ Trường Canh quay đầu lại nhìn nàng.
Ánh mắt nàng vẫn tập trung vào chỗ vết thương sau lưng hắn, khuôn mặt cô gái trong vắt như hồ nước. Ánh đèn dầu chiếu lên lông mi đen nhánh rũ xuống của nàng, nó hiện lên hai cái bóng hình cung vừa lạnh nhạt vừa mềm mại nhu mì. Nếu không phải đứa bé kia sống sờ sờ ở trước mặt hắn, nếu không nhìn nàng không hề giống như người phụ nữ đã từng sinh con.
Nàng đặt dao xuống cầm lọ thuốc khêu ra một chút thuốc mỡ đắp lên cho hắn rồi băng lại cho hắn.
– Hằng ngày cho người đổi thuốc, không được để vết thương dính mưa hoặc dính nước.
Nàng nói xong đưa tay về phía hắn, bàn tay trắng nõn mềm mại mang theo chút xúc cảm lành lạnh nhẹ nhàng đặt lên trán hắn thử nhiệt độ cơ thể hắn. Vào khoảnh khắc bàn tay kia đặt lên, Tạ Trường Canh nhắm mắt lại.
Nàng thu tay về rất nhanh.
– Hơi sốt, có lẽ là do vết thương. Tôi kê một đơn thuốc, cứ sắc thuốc theo đơn thuốc, một ngày ba lần, cần phải nghỉ ngơi nhiều.
Hắn từ từ ngồi dậy mặc lại áo vào.
Nàng vẫn không nhìn hắn, dặn dò xong đi đến bên cạnh bàn, đưa lưng về phía hắn lấy giấy bút ra cúi xuống viết đơn thuốc, lúc đang viết chợt nghe thấy tiếng người đột ngột cất lên từ phía sau:
– Mộ thị, rốt cuộc ta đã làm gì có lỗi với nàng mà nàng lại hận ta như thế?
Tay nàng khựng lại, sau đó tiếp tục viết, nói:
– Hôm đó tôi nghĩ Hi Nhi lành ít dữ nhiều cho nên mới mất kiểm soát mà đâm ngài bị thương. Ngài không chấp nhất tôi còn giúp tôi tìm được Hi Nhi về, bất kể thế nào tôi cũng phải cảm ơn ngài…
Một cái bóng phủ xuống, một bàn tay đưa tới nắm lấy bàn tay đang viết đơn thuốc của nàng.
Lông mi Mộ Phù Lan hơi động đậy nhưng vẫn rũ xuống như cũ.
– Ngài buông tay ra để tôi viết đơn thuốc cho ngài… – Nàng nói.
Hắn rút cây bút trong tay nàng ra ném đi. Mực nước còn dính ở trên ngòi bút bắn lên mặt bàn từng chấm đen như sao.
– Nàng biết ta muốn nói gì mà! – Hắn cúi xuống kề sát nàng nói, giọng điệu mang theo nhiều sự sầu muộn.
Mộ Phù Lan ngẩng lên quay mặt sang, chạm vào đôi mắt của Tạ Trường Canh.
Hắn đang nhìn nàng đăm đăm, ánh mắt tối tăm.
Cơ thể Mộ Phù Lan hơi cử động một chút, hắn đã nắm chặt tay nàng vặn người nàng quay hẳn sang phía mình. Nàng nhất thời đứng không vững, cả người hơi nghiêng đi, trán đụng vào cằm hắn. Hơi thở nóng bỏng phất qua mặt nàng, nàng cứ thế mà bị người đàn ông trẻ tuổi này vây ở giữa cái bàn và cơ thể hắn.
Hắn nói:
– Mộ thị, trước đây ta cầu thân với nàng, điều này đã chia rẽ chuyện tốt giữa nàng và người ở Quân Sơn. Nhưng ta lúc đó chỉ đến cầu thân mà không phải bức hôn. Phụ vương nàng đã đồng ý hôn sự của chúng ta là có suy tính của ông ấy, nàng thân là Vương Nữ cho dù lúc đó đã có người trong lòng, nhưng kể từ ngày lệnh tôn đã đồng ý hôn sự, nàng phải lấy trái tim để đối với trượng phu của nàng trước.
– Sau khi hôn ước được thành lập, ta đã tuân thủ lời hứa bảo đảm sự bình an của Trường Sa Quốc. Không những thế, ta cũng không hề cản trở nàng âm thầm sinh con, cũng không làm hại người trong lòng nàng. Hắn chết như thế nào không hề có can hệ gì đến ta!
– Ta không cần kiêng dè, xuất thân của ta thấp hèn, nhưng ta đi được đến ngày hôm nay nàng nghĩ ta chỉ dựa vào một việc liên hôn với Trường Sa Quốc nàng là được việc hay sao? Trong ba năm đó, ta ngựa chiến quan ải, sống chết đan xen, ba năm sau, ta đúng hẹn cưới nàng, ta có chỗ nào có lỗi với nàng mà nàng lại đối xử với ta như thế?
Giọng của hắn dần dần kích động cao lên, hơi thở từng đợt phả vào mặt vào tai nàng, nhiệt độ cơ thể hắn đã nóng bỏng thì lúc này càng nóng rực hơn. Luồng nhiệt đó dường như thẩm thấu qua y phục của hai người nhè nhẹ len lỏi vào dưới y phục của nàng.
Mộ Phù Lan cảm thấy da thịt tê dại.
Hắn dừng lại, lồng ng. ực hơi phập phồng, giống như cảm xúc bình ổn của hắn lúc này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!