Chương 48: (Vô Đề)

Trên đường trở về, Tạ Trường Canh sai người mang đồ ăn tới. Khi đứa trẻ nhìn thấy đồ ăn, mắt nó sáng lên, cầm lấy cúi đầu ăn từng miếng lớn.

Tạ Trường Canh lấy túi nước của mình ra, mở nút rồi đưa cho cậu bé. Đứa bé uống vài ngụm nước, cuối cùng cũng bình phục, ngẩng đầu lên nói:

– Cháu cám ơn đại nhân ạ!

Tạ Trường Canh hỏi cậu đêm đó lạc đường như nào.

Cậu bé lí nhí đáp:

– Tối hôm đó cháu bị tiếng động bên ngoài đánh thức và thấy chuồng ngựa đang cháy. Cháu sợ lửa sẽ lan rộng nên muốn kêu họ dắt con ngựa con của cháu đến chỗ cháu. Nhưng mà cháu không thấy một ai cả. Cháu liền một mình chạy qua đó, nhìn thấy một nhóm ngựa lớn phá hàng rào và chạy ra ngoài, dây cương của con ngựa con bị vướng vào một con ngựa lớn. Cháu đuổi theo gọi nó, nó nghe thấy cháu gọi quay đầu lại nhìn cháu. Cháu biết nó muốn quay lại nhưng mà nó không đứng lại được.

Nó bị con ngựa lớn kéo chạy về phía trước. Cháu sợ nó không theo kịp nếu như bị ngã thì sẽ bị bọn nó dẫm chết. Cháu muốn cắt dây cương của nó, nên cháu liền đuổi theo…..

Cậu cầm lấy chiếc liềm thường dùng để cắt cỏ trong chuồng và đuổi theo hướng những con ngựa đang bỏ chạy, nhưng cậu làm sao đuổi kịp đàn ngựa đang bị hoảng sợ, vì thế chẳng mấy chốc đã bị bỏ lại phía sau.

Trời lại đổ mưa, đường lầy lội, đứa bé lo lắng cho con ngựa con của mình và muốn đi tìm nó về. Cậu quên cả sợ hãi, cầm lấy lưỡi liềm tiếp tục đuổi theo phía trước. Cậu càng đuổi càng đi xa, lúc dừng lại lúc đi tiếp, vào lúc hừng đông cậu nghe được tiếng hí thảm thiết từ xa.

Cậu đi theo tiếng hí kia tìm kiếm nó và cuối cùng tìm thấy chú ngựa con của mình. Dây cương quấn quanh nó và con ngựa lớn đã quấn quanh thân một cây dương cổ thụ trong vùng hoang dã, vòng mấy vòng, giãy thoát cũng không thoát được. Cổ và miệng của chú ngựa con đầy những vết máu do dây cương cọ xát. Khi nhìn thấy cậu, nó vung móng trước hí lên phấn khích. Cậu bé quên cả mệt mỏi và đói bụng, lập tức tiến lên, dùng lưỡi liềm cắt dây cương và tháo dây cương cho hai con ngựa.

Con ngựa lớn vừa được thả ra đã chạy mất. Đứa trẻ ôm chặt con ngựa đầy sẹo của mình, sau cơn phấn khích, nó phát hiện ra mình đã lạc đường, không còn tìm được phương hướng trở về trại ngựa nữa.

Cậu lang thang trong vùng hoang dã hồi lâu, sực nhớ ra có một con sông chảy sau trang trại ngựa. Cậu hy vọng tìm được con sông kia, có thể dọc theo con sông đi lên, biết đâu là trở về được. Tiếp theo, một đứa bé và một con ngựa con đi bộ xung quanh vùng hoang dã rộng lớn này, tìm kiếm nguồn nước chảy.

Ngày hôm sau, cả hai chạm trán một con sói đơn độc gần một đầm lầy. Con sói không tấn công con ngựa con có hình thể lớn hơn nó nhiều, lúc nó nhảy ra lao vào đứa bé, con ngựa con mới vài tháng tuổi chạy đến và đá nó đi. Con sói bị chọc giận, nhảy lên cắn vào mông con ngựa, sau khi bị hất ra sau lại cắn cổ nó.

Con ngựa con bị kéo xuống đất, sắp bị móng vuốt của con sói xé rách cổ họng, đứa bé bò dậy khỏi mặt đất, xông lên giơ lưỡi liềm lên dùng hết toàn lực đâm xuống. Lưỡi móc tròn sắc nhọn được kéo từ cổ con sói xuống bụng nó, cắt vào dạ dày và khiến ruột nó chảy ra ngoài. Con sói nhả miệng ra, đối mặt với con ngựa con tung móng hí to và đứa bé cầm chắc vũ khí đang giận giữ quát to với mình, nó bị thương và nó thấy hoảng sợ. Sau khi giằng co một lát, nó kéo lê cái bụng chảy máu bỏ chạy đi.

Đứa bé sợ con sói sẽ quay lại nên lập tức chạy theo hướng khác cùng chú ngựa con bị thương, thậm chí cậu không để ý rằng một chiếc giày của mình đã bị mất.

Sau khi thoát khỏi miệng sói, vận may của cậu và chú ngựa con dường như cuối cùng đã được cải thiện. Đêm đó, cậu tìm thấy một cây dương già đã chết bị đổ xuống, cậu cuộn mình ở khe hở dưới thân cây ngủ một đêm, sáng ngày hôm sau thì tìm thấy một bãi sông.

Một người một ngựa cứ thế đi dọc theo bãi sông vắng vẻ đi ngược lên trên, đi rồi nghỉ nghỉ rồi đi tiếp, đi như thế hai ngày, mãi cho đến lúc này mới gặp được toán người Tạ Trường Canh đuổi theo phía sau.

– Thế mấy ngày qua cháu đã ăn cái gì?

Lúc đầu, đứa trẻ ăn bất cứ loại cỏ nào mà ngựa ăn. Sau đó, bụng nó cứ sôi lên, cả người không có sức, thật sự đi không nổi. Nó nhớ hồi trước lúc ở Dược Lư làm việc với sư công, sư công có nói với cậu giun đất còn có tên là địa long, không chỉ có thể dùng làm thuốc, mà còn có thể được người dân đào lên để thỏa mãn cơn đói của họ trong những năm đói kém.

– Cháu không muốn chết ở đó…Cháu muốn trở về…Lúc đói đi không nổi nữa, cháu liền đào giun đất ở bờ sông để ăn, thế là lại có sức đi tiếp….

Cậu bé lí nhí nói.

Mọi người xung quanh đều im lặng. Lương Đoàn nhìn đứa bé, nét mặt ngạc nhiên nói:

– Đại nhân, tiểu công tử chẳng những phúc lớn mạng lớn, cát nhân thiên tướng, tuổi còn nhỏ mà lại có năng lượng như vậy, đây là lần đầu tiên trong đời thuộc hạ thấy, thuộc hạ quá là bội phục! Tiểu công tử ký tử long văn, tiền đồ sau này ắt không đếm được!

Tạ Trường Canh cúi xuống nhìn đứa trẻ trước mặt đang ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của đứa trẻ một lát, không nói gì, chậm rãi giơ tay lên, xoa xoa cái đầu nhỏ trong lòng ng. ực. Hắn cởi áo choàng ra, quấn chặt cơ thể nhỏ bé ngồi phía trước mình, để nó dựa vào cánh tay mình, nói:

– Không sao rồi, từ đây trở về đường còn rất xa. Nếu cháu mệt thì cứ ngủ đi. – Hắn dừng lại một chút, – Về rồi là cháu sẽ được gặp mẫu thân cháu rồi.

……

Đêm khuya, trời bắt đầu mưa, và trong dãy nhà phía sau trang trại ngựa, một ô cửa sổ vẫn còn phát ra luồng ánh sáng ấm áp mờ ảo.

Trong phòng ấm áp, có một chiếc bếp lò sưởi ấm áp để xua đi cái lạnh. Hi Nhi vừa mới được Lương Đoàn đưa đi tắm mang về, đang ngồi ở mép giường. Mộ Phù Lan rửa sạch vết thương ở đùi và chân của cậu rồi cẩn thận bôi thuốc lên đó, thấy cậu rụt rụt ngón chân về thì dừng tay lại.

– Con đau lắm à? – Nàng ngước đôi mắt sưng húp của mình lên hỏi cậu.

– Con không ạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!