Khi mùa thu đến gần, ngày trở nên ngắn hơn, nhưng đến tối, bầu trời ở phía tây bắc đã tối.
Tạ Trường Canh từ bên ngoài trở về, trên đường trở về Cô Tang thuận đường đi ngang qua Giao Thành, thấy quan viên cửa thành chạy tới chào hỏi, hắn do dự một lát rồi giảm tốc độ ngựa, dừng lại ở cửa thành, hơi nghiêng người, thấp giọng hỏi:
– Ông Chủ tới chưa?
Môn quan đáp:
– Bẩm đại nhân, mấy ngày ngài đi vắng, tiểu nhân vẫn chưa thấy Ông Chủ trở về ạ.
Tạ Trường Canh không nói gì nữa, ngồi thẳng lên phóng ngựa vào thành trở lại phủ Tiết độ sứ. Quản sự trong nhà có việc, tháng trước đã xin nghỉ rồi còn chưa quay lại. Tạ Trường Canh đi vào, một bà tử phụ trách chăm sóc và trông coi đứa bé vội vã chạy tới, cúi đầu lắp bắp nói:
– Đại nhân, đứa bé kia mấy ngày bị ốm, bị sốt cao…
Tạ Trường Canh giật mình dừng bước:
– Đã gọi lang trung tới khám chưa?
– Gọi rồi ạ. – Bà tử nói, – Đã gọi lang trung giỏi nhất trong thành rồi. Nhưng mà đã uống thuốc vào rồi còn chưa thấy đỡ…
Tạ Trường Canh đứng hẳn lại:
– Mau dẫn ta qua đó!
Bà tử dẫn đường đưa Tạ Trường Canh đi tới một tiểu viện nhỏ phía sau.
Hơn một tháng trước, Tiết độ sứ đã trở về, lúc về còn mang theo một đứa bé trai. Quần áo của đứa trẻ xộc xệch, mặt mũi và tay chân đều dính đầy đất. Lúc đó quản sự còn chưa xin nghỉ vẫn còn ở trong phủ, Tiết độ sứ chẳng nói đứa bé kia là ai đã thẳng tay giao cho ông ta, ra lệnh cho ông ta trông nom nó, đề phòng nó chạy trốn.
Quản sự cho dọn dẹp viện tử nhỏ có lối vào riêng này rồi cho đứa bé sống ở đó, đồng thời sắp xếp cho bà lão này chăm sóc và trông coi nó.
Trong phòng có một ngọn đèn dầu mờ, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi nước tiểu nồng nặc. Bà tử cũng ngửi thấy, vội vã chạy tới lấy chiếc bô đã hai ngày chưa dọn để ở góc phòng ra cầm đi ra ngoài.
Tạ Trường Canh nhíu mày, đi đến trước giường, nhìn thấy đứa bé kia nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, gò má hóp vào, do bị sốt mà mặt đỏ ửng. Hắn cúi xuống đặt tay lên trán nó, thấy nóng đến bỏng tay, lại vỗ lên mặt nó, mí mắt nó hơi động đậy vài cái sau đó không có phản ứng nữa.
Nom thế này rõ ràng là sốt đến hôn mê rồi.
Trước mắt Tạ Trường Canh dường như nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Mộ thị đang nhìn mình, tim hắn đánh thót một cái. Hắn đứng thẳng lên, hỏi bà tử kia:
– Sao lại thành ra thế này?
Bà tử nghe thấy giọng hắn nghiêm khắc, thở cũng không dám thở, lí nhí đáp:
– Tiểu nhân cũng không biết…Quản sự đi rồi, tiểu nhân chăm sóc rất cẩn thận, nhưng nó cứ bị thế…
Trong lúc bà bà tử đang bẩm báo, ánh mắt Tạ Trường Canh rơi vào chiếc chăn trên giường. Thời tiết gần đây đột nhiên thay đổi, ban ngày còn đỡ, nhưng ban đêm nhiệt độ lại giảm mạnh, bản thân hắn ra ngoài chỉ mặc một lớp quần áo nhưng đến ban đêm cũng cảm thấy lạnh. Chiếc chăn trên giường rất mỏng, rõ ràng là chiếc chăn mùa hè từ lâu rồi.
Bà tử thấy hắn đưa tay bóp cái chăn thì càng chột dạ hơn.
Khi đứa bé được đưa về, trông nó giống như một đứa ăn mày. Tiết độ sứ giao nó cho quản sự xong thì chẳng hỏi gì đến, chỉ ra lệnh phải trông nom đàng hoàng, không được để nó chạy trốn, sau đó thì bận rộn đi sớm về muộn và chưa từng hỏi đến nó một câu nào. Bà tử này liền mặc định hắn không coi trọng đứa bé này, bà ta chỉ nhớ mỗi mấy chữ "không cho nó chạy trốn".
Lúc có quản sự còn tốt, quản sự vừa xin nghỉ, Tiết độ sứ cũng bận rộn chẳng mấy khi nhìn thấy người đâu, trong khoảng thời gian này bà tử dần dần lười biếng, để bớt việc, ngoại trừ một ngày ba bữa cơm mang vào đúng giờ, thời gian còn lại, bà ta khóa cửa bằng ổ khóa và nhốt đứa bé bên trong. Còn về thời tiết thay đổi, ban đêm trời lạnh, bà ta càng không để tâm đến. Mãi đến ngày hôm kia, bà ta mới phát hiện đứa bé ăn không nhiều và hầu như không đụng đến đồ ăn được mang đến, bấy giờ bà ta mới phát hiện cậu bị ốm. Bà ta vội gọi lang trung tới khám bệnh cho cậu, nhưng lại không thấy đỡ lên, hôm nay cậu còn hôn mê, thấy Tiết độ sứ trở về liền chạy đi bẩm báo hắn.
– Thời tiết như này mà ngươi chỉ đắp cho nó cái chăn này là sao? Ngươi làm việc kiểu gì?
Tạ Trường Canh lạnh giọng quát lên.
Bà tử kinh hồn táng đảm, quỳ thụp xuống đất, còn cố biện bạch cho mình:
– Đại nhân bớt giận, ngài chưa từng chăm trẻ con nên không biết…Có câu nói, xuân che thu lạnh…Đứa bé này phải để như này mới tốt…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!