Chương 44: (Vô Đề)

Hàng trăm người bị thương trong trận động đất tại Lê Dương đã được điều trị, tình hình chướng lệ ở khu vực này đã dần ổn định. Mộ Phù Lan đã chuẩn bị rời đi và đến nơi tiếp theo.

Trước khi đi, nàng triệu tập những người được chọn ở địa phương đã hỗ trợ mình khám chữa bệnh ở đây, bao gồm cả Vĩnh Phúc, con gái của thủ lĩnh Lê Dương dặn do họ một số biện pháp phòng ngừa khi dùng thuốc.

Thủ lĩnh dẫn theo dân chúng đích thân đưa tiễn nàng, bày tỏ lòng biết ơn không thể diễn tả thành lời.

Thời gian này Viên Hán Đỉnh bận rộn phân phối lương thực vận chuyển từ Trường Sa Quốc đến, biết nàng sắp rời khỏi Lê Dương, liền bàn giao mọi chuyện còn lại sau đó vội vàng chạy đến chuẩn bị hộ tống nàng lên đường.

Mộ Phù Lan hỏi hắn về vấn đề lương thực, sau khi biết được mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, nàng nói:

– Bây giờ vấn đề lương thực đã được giải quyết xong, a huynh cứ đi về đi, chỗ muội không cần phải làm phiền đến a huynh nữa.

Không đợi hắn mở miệng, nàng cười nói tiếp:

– A huynh yên tâm, bọn muội đã ở đây một thời gian rồi, lúc ban đầu không biết, giờ huynh cũng tận mắt nhìn thấy rồi đấy, bất luận muội đến đâu cũng đều có dân chúng đón đưa hộ tống an toàn, còn có hộ vệ đồng hành nữa, muội an toàn lắm. Huống chi dịch bệnh cũng đang dần ổn định. Không lâu nữa muội cũng có thể trở về được rồi.

– Bên này của muội không có việc gì, so với bên này, trong nhà càng cần huynh hơn!

Công tác binh xưởng khai thác mỏ quặng sắt ở Nhữ Địa và việc huấn luyện hằng ngày ở căn cứ quân sự rất phức tạp, càng ít người biết càng tốt, không thể bàn giao cho người khác được. Hắn không ở đó, công việc tuy có vương huynh phụ trách, nhưng vương huynh thân là Trường Sa vương, sự vụ hằng ngày vốn dĩ đã rất bận bịu, thiếu Viên Hán Đỉnh, chỉ sợ huynh ấy sẽ gặp khó khăn.

Mộ Phù Lan vẫn đang chờ phân phối lương thực, hôm nay cuối cùng cũng xong việc, tất nhiên thúc giục hắn trở về sớm.

Viên Hán Đỉnh cũng biết công việc của mình rất quan trọng, chần chừ một chút rồi gật đầu.

– Thế cũng được, vậy huynh đi về trước. Những người mang đến sẽ ở lại đây bảo vệ muội.

– Muội cũng phải tự chăm sóc tốt bản thân, đừng để bị ốm. Xong việc thì nhớ về sớm.

Hắn nhìn Mộ Phù Lan, nàng có hơi gầy đi, bèn dặn dò.

Mộ Phù Lan cười nói:

– Muội biết rồi. Cảm ơn a huynh.

Nói xong, nàng đưa mắt nhìn đám người phía sau không xa, lấy ra một chiếc túi nhỏ tinh xảo thêu hoa văn địa phương, đưa cho Viên Hán Đỉnh, trong ánh mắt khó hiểu của hắn giải thích:

– Đây là Vĩnh Phúc con gái thủ lĩnh Lê Dương nhờ muội chuyển cho a huynh, nói bên trong là bùa hộ mệnh. Cô ấy cảm kích huynh trong thời gian qua đã hỗ trợ họ rất nhiều, hy vọng huynh nhận lấy, phù hộ huynh cả đời bình an.

Viên Hán Đỉnh ngẩn người, theo ánh mắt Mộ Phù Lan mà quay đầu lại, nhìn thấy trong đoàn người đi tiễn có một thiếu nữ địa phương tầm mười lăm mười sáu tuổi đang ngóng nhìn mình. Thiếu nữ kia đứng dưới cây hoa nở rộ, cô ấy mặc đồ màu xanh, lông mày hình cây liễu và mắt hình quả hạnh, khuôn mặt như trăng tròn, rất xinh đẹp, trông thấy hắn quay đầu lại nhìn mình thì hai má đỏ lựng lên quay người đi thật nhanh vòng qua cây hoa, bóng dáng biến mất ở trong đoàn người.

– A huynh, người dân ở đây tôn thờ mặt trời, đây là Vĩnh Phúc nửa đêm đã leo lên đỉnh Lê Dương cao nhất, cầu nguyện với các vị thần vào lúc mặt trời mọc đấy ạ. Đây là tấm lòng của cô gái nhỏ, a huynh nhận lấy đi.

Viên Hán Đỉnh quay trở lại nhìn Mộ Phù Lan đang mỉm cười với mình, trong lòng hiểu ra. Ông Chủ của hắn từ nhỏ đến lớn vẫn luôn gọi hắn là a huynh, trong lòng nàng, mình vĩnh viễn là a huynh của nàng mà thôi. Nàng đang cầm bùa hộ mệnh đưa cho hắn.

Hắn đưa tay lên chậm chạp nhận lấy, thấp giọng nói:

– Làm phiền Ông Chủ, khi nào tiện nhờ muội nói cảm ơn cô ấy cho huynh nhé.

Mộ Phù Lan gật đầu, nói:

– Vậy muội đi trước đây. A huynh cũng phải tự chăm sóc mình cho tốt ạ.

Viên Hán Đỉnh nhìn nàng được đoàn người đưa tiễn vây quanh, đè nén nỗi buồn trong lòng xuống rời đi.

Vĩnh Phúc lén lút chạy tới hỏi Mộ Phù Lan vừa rồi hắn có nhận bùa hộ mình của mình không. Mộ Phù Lan nói:

– Huynh ấy nhận rồi, còn nhờ tỷ chuyển lời cảm ơn tới muội đấy.

Vĩnh Phúc hai mắt sáng lên, khuôn mặt lại đỏ hồng lên, lí nhí:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!