Ngày hôm sau, dưới sự hộ tống của Viên Hán Đỉnh, đoàn người Mộ Phù Lan rời khỏi Nhạc Thành xuống phía nam đi Liên Thành, tới đó rồi, sắp xếp cho Hỉ Nhi xong, nàng đi vào vùng Tam Miêu bắt đầu làm việc.
Trong lúc nàng đang bận rộn, Trương Ban ở thượng kinh xa xôi vào đêm nay nhận được hồi âm đến từ Trường Sa Quốc. Xem xong, ông ta đã biết mình đã rơi vào bẫy của con gái Mộ thị này giăng ra rồi. Thái độ của nàng lúc này cho thấy rõ ràng nàng không hề sợ hãi, có giúp ông ta thu thập chứng cứ Tạ Trường Canh tạo phản hay không hoàn toàn phụ thuộc vào nàng.
Chỉ trách bản thân quá nóng vội, mất bình tĩnh, lại bị sắc đẹp mê hoặc dẫn đến phải ăn quả đắng chịu thiệt này, bây giờ mình muốn phát tác cũng không biết trút vào ai.
Trương Ban đang ôm một bụng tức giận, gia phó tới gõ cửa thư phòng, trình bái thiếp lên, nói là có khách thăm tới xin gặp.
Trương Ban tưởng rằng là người này tới vào đêm hôm để nhờ vả mình, nổi giận đùng đùng:
– Không gặp!
Gia phó bẩm báo:
– Người đó nói mình đi đường xa đến, được người khác cử đến gặp ngài, có chuyện quan trọng muốn nói với ngài, rất gấp.
Trương Ban nhận bái thiếp, vừa mở ra xem một cái vẻ ngỡ ngàng nghi hoặc hiện lên trên mặt, lập tức ra lệnh mời người kia vào. Một lát sau, ông ta nghe thấy có tiếng bước chân của khách được gia phó dẫn vào đến trước cửa thư phòng, ông ta bày ra nét mặt nghiêm túc, ngồi xuống sau bàn.
Người khách này vóc dáng trung bình, đội mũ, không có gì đặc biệt. Nhưng Trương Ban nhìn anh ta cảm thấy có chút quen mắt, dường như đã từng gặp ở đâu đó rồi nhưng lại không nhớ ra là ở đâu.
Ông ta nén sự nghi ngờ, ra lệnh cho người hầu lui ra ngoài, rồi nói bằng giọng trịnh trọng:
– Tạ tiết độ sứ ở Hà Tây xa xôi lại phải người vào kinh lén lút gặp bản quan, nếu là chuyện công thì cứ làm theo quy chế của triều đình, còn nếu là việc tư, thế mà ban ngày lại không đến gặp ta lại đến gặp vào ban đêm, rốt cuộc là có chuyện gì?
Người kia hành lễ với ông ta, nói:
– Chuyện này vừa là chuyện công và cũng là chuyện tư. Bởi vì đặc thù, Tạ tiết độ sứ sợ xử lý không tốt sẽ làm tổn hại đến quan hệ với đại nhân, cho nên để cẩn thận, ngài ấy mới phái tiểu nhân tới gặp đại nhân ngài.
– Thế là chuyện gì? – Trương Ban nhíu mày hỏi.
– Không giấu đại nhân, thời gian trước, Tạ Tiết độ sứ Hà Tây liên tục bắt được mấy tên mật thám đang cố gắng thu thập tin tức tình báo quân sự, mấy mật thám này đều cung khai là nhận được chỉ thị của nội sử đại nhân ngài. Xảy ra chuyện lớn như này tất nhiên cần phải báo cáo lên Lưu hậu.
Trương Ban giật mình đứng phắt lên:
– Nói bậy! Đây rõ là vu oan hãm hại ta! Bản quan không hề biết việc này!
Người nọ nói:
– Tạ tiết độ sứ cũng không tin, cho nên đã đích thân đi điều tra và cuối cùng đã có kết quả, những mật thám kia thì ra là nghe theo chỉ thị của Tề vương.
Trương Ban thở phào nhẹ nhõm, lấy khăn ra lau mồ hôi túa ra trên tán, hậm hực nói:
– Ta với Tề vương xưa nay không có liên quan gì, bản thân ông ta tự đi do thám thì thôi đi, thế mà còn hãm hại ta, mưu đồ ly gián quan hệ giữa ta và Tạ đại nhân. May là Tạ đại nhân đã điều tra rõ mọi việc cho nên mới khiến cho gian kế của lão ta không thực hiện được.
Sở dĩ Trương Ban căng thẳng như thế là bởi vì tội danh này nói lớn thì lớn nói nhỏ thì nhỏ. Đụng phải Tạ Trường Canh, nếu hắn khăng khăng nói là mình và bẩm báo Lưu hậu, với địa vị của mình hiện tại chắc chắn không thể thoát tội được.
Người nọ nói tiếp:
– Trương đại nhân, Tiết độ sứ còn có một câu yêu cầu tiểu nhân chuyển lời. Đại nhân bình thường đề phòng Tạ tiết độ sứ, nhưng thực ra đã dùng lực lượng sai rồi và nhắm nhầm mục tiêu rồi.
Trương Ban đang lau mồ hôi trán chợt khựng lại, từ từ thả xuống, cười gượng hỏi:
– Câu đó ý gì? Bản quan không hiểu.
Người nọ hơi mỉm cười:
– Tạ tiết độ sứ luôn thẳng thắn với nội sử đại nhân, đại nhân ngài cũng không cần phải giả vờ không biết gì làm gì. Tiết độ sứ đại nhân nói ngài ấy không có hứng thú với nội triều, càng không có hứng thú tranh đoạt chức quan trong triều với nội sử đại nhân. Đối thủ thực sự của Nội sử đại nhân ngài không phải Tiết độ sứ mà là Tề vương. Đại nhân ngài nghĩ xem, một khi Tề vương chế tạo thành công tội danh, lật đổ Tiết độ sứ, nhất định sẽ thay thế Tiết độ sứ nhận được sủng ái của Thái hậu.
Đến lúc đó, Tề vương sẽ bị phái ra bên ngoài hay sao? Ông ta tất nhiên sẽ ở lại trong triều, một núi thì không thể chứa hai hổ, tới lúc đó, nội sử đại nhân ngài mới không thể đứng vững được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!