Chương 36: (Vô Đề)

Ban ngày Hi Nhi bận rộn nhổ cỏ, hao phí rất nhiều sức lực, nhưng bây giờ lại cảm thấy nhẹ nhõm và sớm chìm vào giấc ngủ.

Mộc Phù Lan nhìn Hi Nhi đang ngủ say bên cạnh, cũng yên lòng nhắm mắt lại

Trời đã sáng, trong buổi sớm mùa hè trong dược lư, trong không khí có một mùi thuốc sắc đắng thoang thoảng, Hi Nhi còn đang ngủ, Mộ Phù Lan nhẹ nhàng đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Thị nữ đã đợi ở ngoài cửa, thấy Mộ Phù Lan đi ra, lập tức đi tới bẩm báo:

– Sáng sớm em đã sắc thuốc và đưa qua đó, rồi lại nghe theo dặn dò của Ông Chủ âm thầm để ý, thế tử chỉ uống mấy ngụm, còn lại đều đổ đi hết ạ.

Nghi ngờ trong lòng Mộ Phù Lan lập tức được giải trừ, nàng không nói gì khác, chỉ kêu cô hầu đi gọi mọi người thu dọn đồ đạc dự tính hôm nay trở về thành, mình thì đi Dược lư, phái người cho mời quản sự Tề vương phủ tới, nói:

– Hôm nay ta sẽ quay về thành. Về đó rồi ta sẽ cử y thừa tới đây thay ta. Ông chăm sóc thế tử, bảo huynh ấy phải chú trọng sức khoẻ.

Vẻ mặt quản sự lập tức lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cầu xin:

– Vừa rồi tôi có đi xem thế tử, thấy tình trạng bệnh tình của ngài ấy vẫn chưa khỏi hẳn, tôi đang muốn đi mời Ông Chủ qua xem. Thế tử ốm yếu bệnh tật từ nhỏ, nay nghe nói đến danh thần y của Dược Ông đã thành tâm đi một chặng đường xá xa xôi tới nơi này để xin chữa bệnh, vương phi vốn dĩ không đồng ý, nhưng do thế tử rất quyết tâm, bấy giờ mới đành phải thôi, nhưng lúc chuẩn bị đi cứ luôn cảnh cáo tôi hết lần này tới lần khác, chỉ sợ y thừa bình thường chỉ sợ sẽ không chữa trị nổi.

Ông Chủ là học trò của thần y, thần y đi vắng, tôi chỉ xin Ông Chủ ở lại đây hai ngày nữa, chờ thế tử khoẻ lên rồi thì hẵng đi có được không.

Mộ Phù Lan nói:

– Ta biết ông rất trung thành. Nhưng qua hai ngày này ta thấy bệnh tình của thế tử thực ra rất phổ biến, y thừa có thể xử lý được. Ta cũng nhờ ông chuyển lời cho thế tử, nói nếu như huynh ấy không tuân theo lời dặn của thầy thuốc, không chịu khó uống thuốc, đừng nói là ta, cho dù là Dược Ông chỉ sợ cũng bó tay thôi.

Quản sự ngớ người:

– Ý của Ông Chủ tức là sao?

Mộ Phù Lan nói:

– Tự ông đi hỏi huynh ấy khác biết.

Quản sự làm sao biết được Triệu Hi Thái đổ thuốc đi, trong mắt ông ta, bệnh tình của thế tử bất kể nặng nhẹ thì đều không phải chuyện nhỏ, Dược Ông đi vắng thì phải để đệ tử của ông ấy chữa trị, người khác thì ông ta không yên tâm. Nhưng lúc này ông ta cũng nghe ra được sự kiên quyết của nàng, đang rối rắm không biết phải làm sao thì có tiếng bước chân vang lên từ phía sau lưng.

Quản sự quay đầu lại, thấy là Triệu Hi Thái tới thì vội ra đón. Có vẻ như anh ta đang rất nôn nóng, dừng lại, vẫn thở hổn hển, tránh cánh tay của quản sư đưa tới muốn đỡ mình, bảo ông ta lui đi.

Quản sự không còn cách nào khác đành phải lui đi.

Lúc này chỉ còn lại Mộ Phù Lan, Triệu Hi Thái không quan tâm tới mình còn đang thở d. ốc, bước lên nói:

– Vừa rồi huynh nhìn thấy thị nữ của muội đang thu dọn đồ đạc, hôm nay muội về thành luôn hả? Hay là huynh cũng đi theo muội nhé, chỗ này phong cảnh tuy rất đẹp nhưng hơi chút quạnh quẽ……

– Thế tử, thuốc mang tới ngài đã uống chưa? – Mộ Phù Lan hỏi.

Triệu Hi Thái thoạt đầu ngẩn người, sau đó như là đã hiểu ra, nét mặt gượng gạo.

Khoảng hai tháng trước, tin tức Mộ Phù Lan bị Tạ Trường Canh đuổi ra khỏi Hà Tây về Trường Sa Quốc đã truyền đến Thượng Kinh. Triệu Hi Thái đang ở Thượng Kinh đã mừng rỡ khôn xiết mà lập tức quyết định đi Trường Sa Quốc.

Là bạn hồi nhỏ chơi cùng với Mộ Phù Lan ở trong cung, với Triệu Hi Thái, bao năm qua điều này giống như một ảo ảnh gieo vào trong lòng y, y sẽ thường xuyên nghĩ đến nàng. Nhưng nếu như cả đời này không có cơ hội gặp lại, ảo ảnh này có lẽ cũng chỉ là ảo ảnh mà thôi.

Nhưng mà năm ngoái, y lại một lần nữa gặp lại nàng ở Thượng Kinh. Nhiều năm không gặp, ảo ảnh trong lòng đột nhiên biến thành một mỹ nhân sống động, xuất hiện ngay trước mặt y. Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, Triệu Hi Thái đã không thể nào quên được. Y chỉ hận đã gặp nhau quá muộn vì đã không giành cưới nàng trước Tạ Trường Canh, bây giờ biết nàng đã trở về Trường Sa Quốc, làm sao y có thể từ bỏ cơ hội tới gần nàng.

Kể cả cho dù bây giờ y không làm được gì, nhưng chỉ cần có thể thường xuyên được gặp nàng, thì đó cũng là niềm an ủi lớn lao đối với y.

Lý do của y tất nhiên là tìm thầy chữa bệnh.

Mẫu thân y cũng không có lòng tin vào y thuật của Dược Ông, càng không yên tâm để y xa nhà, ban đầu không chịu đồng ý, nói nếu y muốn tìm người chữa bệnh cho mình, vậy thì phái người đi mời Dược Ông tới là được.

Triệu Hi Thái nhất quyết không nghe, nói mình từ nhỏ đến lớn luôn bị chăm sóc trông coi giống như tù nhân, lần này ra ngoài ngoài tìm danh y chữa bệnh ra còn muốn đi giải sầu, nếu bà ta không đồng ý, y sẽ không chịu chữa bệnh nữa, sống hay chết đối với mình cũng không có ý nghĩa. Tề vương phi không lay chuyển được con trai, cuối cùng mới đồng ý. Không ngờ rằng tới nơi này rồi, bệnh tình của y có khởi sắc, y tất nhiên là rất mừng, nhưng đồng thời cũng phát hiện mình cũng không có cơ hội gặp mặt nàng, vì thế nhân lúc Dược Ông đi xuống núi, và đêm hôm trước lúc đi ngủ cố tình không đắp chăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!