Chương 35: (Vô Đề)

Thế tử Tề Vương được lễ quan Trường Sa Quốc đón vào trong thành. Y ngồi trên chiếc xe ngựa hiên cao sang trọng, mỗi bên có sáu người cưỡi ngựa và hàng trăm lính canh phía sau xe ngựa. Đoàn người tuy lặn lội đường xe đến đây nhưng họ vẫn có một đội quân nghi lễ riêng biệt, cưc kỳ khí phái.

Địa vị của Tề Vương đặc biệt, là người đứng đầu phiên vương, ngay cả Lưu hậu cũng phải cho ông ta một chút mặt mũi, mà Trường Sa Quốc từ lúc lập quốc tới nay vị trí nằm ở phương Nam xa xôi, vốn dĩ không có qua lại với các phiên quốc khác, hơn nữa mấy năm nay tình cảnh bất lợi, dân chúng nghe nói thế tử Tề vương phủ tới nơi này cũng phấn khích ra xem, đứng chật ních hai bên đường, đội ngũ đi qua thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn.

Lục Lâm chờ ở cửa vương cung, nhìn thấy đội ngũ đã tới rồi, một thanh niên tuấn tú mặc quần áo sang trọng được đỡ xuống xe ngựa, đáng tiếc là trông anh ta có vẻ ốm yếu, biết là Triệu Hi Thái, vội vàng tiến đến chào hỏi.

Mục đích chuyến này đi Trường Sa Quốc của Triệu Hi Thái chính là đi khám chữa bệnh. Mộ Tuyên Khanh vô cùng cung kính nghênh đón, mở tiệc chiêu đãi. Tối đó, trong Diên Đường đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, ​​tất cả quan viên Trường Sa Quốc đều đến dự tiệc, Triệu Hi Thái dù mang bệnh tật không uống rượu được nhưng vẫn liên tục tạ lỗi, cứ nói bản thân đã thất lễ.

Anh ta vui vẻ khiêm tốn, không khoa trương, lập tức chiếm được cảm tình của tất cả quan viên Trường Sa Quốc, tối đó cả chủ lẫn khách đều vui vẻ, hết mình mới tan, so sánh với dạ yến năm ngoái tiếp đãi Tạ Trường Canh dù là không khí hay mức độ chào đón thì đều chênh lệch rất lớn.

Đêm đó, Triệu Hi Thái được bố trí ở lại khách hiên được thiết kế riêng cho khách quý trong vương phủ Mộ thị, sáng sớm ngày hôm sau, Lục Lâm tới gặp y, nói mình đã phái người đi Quân Sơn mời Dược Ông xuống núi khám bệnh cho y, Triệu Hi Thái nói ngay:

– Làm thế này không được! Trên đường đi, ta nghe dân chúng dọc đường nhắc đến tên của thần y với lòng kính ngưỡng. Lão nhân gia đức cao vọng trọng, ta tới đây để tìm thầy trị bệnh, nào có thể để thần y phải chịu thiệt tới chỗ ta được? Xin Lục tướng chỉ cho nơi Dược ông đang ở, tự ta sẽ tới thăm hỏi ông ấy.

Y tự khiêm nhường muốn đích thân đi, Lục Lâm tất nhiên cầu còn không được, thế là dẫn đường đưa Triệu Hi Thái đi thuyền đến dưới chân núi.

Triệu Hi Thái chỉ mang theo một quản sự, ngồi kiệu lên núi, tới dược lư rồi thành tâm cầu xin Dược ông khám chữa bệnh cho mình.

Dược Ông y giả nhân tâm, nửa đời hành y tế thế, khám bệnh chưa bao giờ phân sang hèn quý tiện, kiểm tra cẩn thận cho Triệu Hi Thái xong, nói:

– Thế tử bẩm sinh thể nhược, nhưng nếu như không phải trước đây nóng lòng thấy hiệu quả đã dùng nhầm thuốc mạnh, triệu chứng sẽ không đến mức này. Hiện giờ độc tố vẫn còn ứ đọng trong cơ thể, để ta thử dùng phương pháp châm cứu tiêu độc cho thế tử để loại bỏ độc tố, xem hiệu quả như thế nào.

Triệu Hi Thái mừng rỡ khôn xiết, luôn miệng nói cảm ơn Dược Ông, lại vui sướng quay sang Lục Lâm nói:

– Chuyến này của ta là đến chữa bệnh. Phong cảnh hồ núi của các ngươi rất khác biệt so với những nơi khác, khiến người ta có cảm giác như đang tiến vào Bồng Lai. Nếu như ta ở lại đây lâu dài chữa trị, thật sự là phúc lớn của ta. Mong Trường Sa Vương và Lục tướng không chê bị ta quấy rầy thì tốt.

Lục Lâm nghe y khen ngợi Trường Sa Quốc, trong lòng rất vui vẻ, ấn tượng với y cũng càng tốt hơn, nói:

– Thế tử khách sáo quá rồi. Thế tử là khách quý, Trường Sa Quốc mong còn không được. Chỉ mong thể tử khỏe mạnh, không uống chuyến đi này của ngài.

Cùng ngày Lục Lâm trở về bẩm báo với Mộ Tuyên Khanh, nói để tiện cho Dược Ông chữa bệnh, Triệu Hi Thái đã ở lại Dược Lư rồi.

Triệu Hi Thái đến vào tháng 4, hằng ngày Dược Ông cũng châm cứu cho y, một tháng sau thì ngừng, nói tiếp theo chỉ cần uống thuốc, từ từ điều trị, theo thời gian, bệnh tình sẽ có khởi sắc.

Mộ Phù Lan đương nhiên biết tin tức này.

Nàng không muốn có thêm bất kỳ cuộc gặp gỡ không cần thiết nào với Triệu Hi Thái. Sau khi biết anh ta ở lại dược lư để chữa bệnh và tĩnh dưỡng, đã hơn một tháng nàng không đến đó rồi.

Tối hôm nay, nàng vừa mới ngủ cùng Hi Nhi thì thị nữ tới bẩm báo nói quản sự của Triệu Hi Thái vào thành xin gặp nàng, nói rằng có việc gấp.

Mộ Phù Lan đứng dậy đi ra ngoài. Quản sự vừa nhìn thấy nàng đã xin nàng giúp đỡ, nói Dược Ông hai ngày trước đã xuống núi, không ở Dược Lư, không may là tối nay thái tử đột nhiên trở bệnh, nghe A Đại của Dược Lư nói Ông Chủ cũng biết khám chữa bệnh, ông ta không còn cách nào khác đành phải mạo muội tới gặp nàng xin nàng qua đó giúp đỡ.

Mộ Phù Lan đồng ý, bảo ông ta chờ một lát, nàng đi vào trong phòng, nói với con trai:

– Hi Nhi nè, sư công không ở Dược Lư, chỗ đó có một bệnh nhân, mẫu thân phải qua đó xem bệnh thế nào. Mẫu thân đã bảo Mộ mụ mụ tới trông con rồi, con ngủ trước đi nhé?

Hi Nhi gật đầu, sau đó lại chần chừ một chút thỏ thẻ:

– Mẫu thân ơi, mẹ dẫn con đi cùng được không ạ?

– Con sẽ ngoan không làm ảnh hưởng mẹ khám bệnh cho người ta đâu ạ.

Từ khi nàng rời Hà Tây trở về đây, nàng luôn có một cảm giác, đó là con trai rất bám dính nàng. Đặc biệt là buổi tối, nếu như không thấy nàng đâu cậu sẽ không ngủ ngon.

Nàng nhìn đôi mắt trông mong của con trai đang nhìn mình, mềm lòng, gật đầu:

– Thế cũng được, mẫu thân sẽ cho con đi cùng. Nhưng con phải ngoan, không được chạy lung tung đâu đấy.

– Vâng ạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!