Chu Lục Hổ làm nghề bán hàng rong, ngày nào cũng gánh hàng hóa đi khắp hang cùng ngõ hẻm, hoặc trà trộn vào đám đông, ẩn núp trên phố không xa vương cung Mộ thị để quan sát tình hình.
Gã dùng tên giả Chu Lục, khuôn mặt bình thường, tính tình khiêm tốn, gánh hàng rong đi sớm về muộn, hễ gặp hàng xóm láng giềng thì cười hiền hòa chào hỏi, cho trẻ con kẹo hoa quả không lấy tiền, mua kim chỉ cho nhóm phụ nữ nhờ mua mà không lấy tiền. Hàng xóm láng giềng đều nói gã là người nông thôn lương thiện trung hậu muốn tích cóp tiền để cưới vợ. Ai có thể ngờ gã lại là lục lâm đạo tặc giết người không chớp mắt?
Gã cứ thế đặt chân ở trong ngõ nhỏ gần vương cung, chớp mắt đã nửa năm trôi qua, cũng không cảm thấy có gì bất thường, Chỉ có một điều thu hút sự chú ý của gã. Từ lâu gã đã nghe nói đến thông tin vương tộc Mộ thị xây dựng vương lăng ở Nhữ Địa, nếu như trong thành không có gì bất thường, từ tính thận trọng và cũng để có sự giải thích thỏa đáng với Tiết độ sứ, gã dự tính sẽ rời khỏi Nhạc thành đi Nhữ Địa xem tình hình thế nào.
Vừa đưa ra quyết định xong, ngày hôm nay gã gánh hàng trở về sớm, phân phát hết số đậu và kẹo hoa quả cho đám trẻ con quanh đó, mang gánh hàng rỗng vào phòng, đóng cửa lại, uống vài ngụm nước lạnh, rồi nằm xuống chiếc giường tạm bợ làm từ một tấm cửa vỡ, vừa nhắm mắt thì nghe được tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa này rất nhẹ và chậm, rất quen thuộc.
Tim gã đập mạnh, lập tức mở mắt ra, xuống giường đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một thiếu phụ mặc váy xanh thô, khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, da trắng, mặt mày dịu dàng, tay cầm một chiếc bát sứ thô lớn đang bốc hơi nghi ngút, thấy Chu Lục Hổ mở cửa, cười nói:
– Chu đại ca, chiều nay muội làm mỳ, hơi nhiều một chút, tiện thể mang cho huynh một bát ạ.
Thiếu phụ này là quả phụ sống ở đối diện, tên là Hoa Nương, nói là chạy nạn tới nơi này, người nhà đều chết sạch, bình thường kiếm sống bằng nghề giặt quần áo và thêu thùa cho người khác, rất ít khi ra ngoài. Sau khi Chu Lục Hổ ổn định ở đây mỗi ngày ra ra vào vào thường chạm mặt cô ta, biết người phụ nữ này thường nhờ hắn mua kim chỉ, thường xuyên qua lại thế là quen biết nhau.
Khi biết gã độc thân, cô ta thường mang cho gã một vài món ăn mình làm, hoặc là may y phục cho gã.
– Nhân nóng huynh ăn đi. Để lâu sẽ không ngon nữa. – Người phụ nữ thấy gã chỉ nhìn mình, liền giục.
Chu Lục Hổ bừng tỉnh, đáp lại, sau đó nhận lấy đặt lên trên chiếc bàn nhỏ đặt ở góc nhà, cúi xuống cắm cúi ăn.
Hoa Nương không đi ngay mà đứng ở cửa, nhìn hành lý đặt trên bàn và gánh hàng trống không để ở trong góc, hỏi:
– Chu đại ca, huynh có quần áo nào cần giặt không đưa cho muội, tối nay muội giặt quần áo, tiện thể giặt cho huynh luôn.
Chu Lục Hổ lắc đầu.
Người phụ nữ gật đầu:
– Vậy huynh ăn đi nhé. Ăn xong cứ để đó, lát nữa muội đến lấy. – Nói xong thì đi ngay.
Bấy giờ Chu Lục Hổ mới ngẩng đầu lên, nhìn cô ta đi vào trong cánh cửa chếch đối diện, cửa đóng lại, bóng dáng cô ta biến mất.
Gã dừng đũa lại.
Đi theo Tiết độ sứ nhiều năm, gã luôn nhớ mình không phải sống trên mũi đao li. ếm máu thì là bôn ba khắp nơi, cho đến hôm nay, dường như cũng chỉ có nửa năm sống ở trong ngõ nhỏ này là an ổn nhất. Cũng không biết bắt đầu từ ngày nào, vào buổi sẩm tối gánh đòn gánh trở về, chờ người phụ nữ sống ở đối diện tới gõ cửa và mang bữa tối nóng hổi nói rằng nấu hơi nhiều cho mình, điều đó đã trở thành một sự mong đợi thầm kín trong lòng gã mỗi ngày.
Đợi gã đi rồi, sẽ không còn người phụ nữ nào sẽ cố tình nấu mỳ nóng hổi cho gã nữa, và cũng không có người phụ nữ nào sẽ may vá và giặt quần áo cho gã nữa.
Nghĩ đến đây là lần cuối cùng được ăn món người ta nấu, người đàn ông không khỏi có chút thất vọng. Nhưng hết cách thôi, gã không phải là Chu Lục bán hàng rong, gã có việc cần phải hoàn thành.
Gã cúi xuống ăn hết mỳ, thậm chí húp sạch cả nước dùng, sau đó đi rửa sạch sẽ bát đũa, chờ cô ta tới lấy. Nhưng gã đợi hồi lâu không thấy người phụ nữ kia đâu liền đứng lên đi đến trước đòn gánh mở ra, lấy ra mấy sợi tơ cùng với xâu tiền đã tích cóp được trong thời gian làm bán hàng rong, cầm cả bát đũa đi đến nhà đối diện.
Chu Lục Hổ đi đến trước cửa nhà của Hoa Nương, nghe thấy bên trong có tiếng r. ên rỉ có vẻ rất đau đớn. Gã giật mình đẩy cửa đi vào.
Cánh cửa khép hờ, bị gã đẩy mở ra.
Trên bàn có một ngọn đèn dầu, ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi một căn phòng nhỏ đơn sơ, bên ngoài có một ít quần áo chưa giặt được đặt trên đất, trong phòng truyền ra tiếng r. ên rỉ.
Chu Lục Hổ gọi một câu, đặt đồ trong tay xuống rồi bước nhanh vào trong, trông thấy Hoa Nương nằm dưới đất, ướt sũng, bên cạnh là chậu rửa chân, nước đổ ra ngoài, dưới đất hỗn độn.
– Chu đại ca…vừa nãy muội không cẩn thận bị ngã, sợ là chân bị trật rồi…
Hoa Nương đau đớn ngẩng mặt lên, nước mắt lưng tròng nói với gã.
……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!