Chương 29: (Vô Đề)

Sáng sớm, Mộ Phù Lan và Tạ Trường Canh thức dậy, rửa mặt chải tóc xong, cả hai thay lễ phục hiến tế, cùng nhau ra khỏi phủ Tiết độ sứ, dẫn theo quan viên cùng với các phu nhân đồng hành ra khỏi thành đi về phía Nông miếu nằm ở vùng ngoại thành phía tây.

Từ sau khi Tạ Trường Canh đến nơi này nhậm chức Tiết độ sứ, hắn biết cách dùng người, đơn giản hóa công việc và thực thi công lý, chẳng những quản lý tốt địa phương mà còn cần cù siêng năng, chiến tích rõ ràng, nhất là chiến tích đối với việc đánh lui người phương Bắc sâm nhập biên giới thì càng nổi bật hơn, quét sạch cục diện bị động cướp bóc mà thành trì biên giới thường xuyên gặp phải, được dân chúng địa phương rất ủng hộ. Khi hai người đến đó, họ thấy đám đông người rất lớn.

Người dân từ khắp các phương đã tụ tập từ sớm, từ xa nhìn thấy Tiết độ sứ và phu nhân đến, đồng loạt quỳ xuống ven đường nghênh đón.

Hai người tách ra, từng người chủ trì lễ hiến tế của họ.

Trong miếu tằm Nương đã bố trí tằm đàn xong, trên đó đặt trâu tế thần, hương đàn nghi ngút khói, cảnh tượng long trọng. Mộ Phù Lan cùng các phu nhân thuộc quan đi vào trong miếu, thành kính quỳ lạy, dâng hương cầu khấn, kế đó gỡ trứng tằm trên tằm đàn xuống và đi phân phát.

Mọi người thấy Tạ tiết độ sứ phu nhân chẳng những xinh đẹp đoan trang mà mà còn ăn mặc tao nhã, phong thái cao quý, nghe nói chẳng những là vương nữ Trường Sa còn thông y thuật, diệu thủ hồi xuân, vừa mới tới nơi này hơn một tháng đã chữa khỏi bệnh cho rất nhiều người đến xin chữa bệnh. Mọi người đều trở nên kính trọng nàng, đều chờ nàng hiến tế xong đi ra cửa miếu tự tay phân phát trứng tằm thì tranh nhau chạy đến lấy, coi như là vật may mắn.

Mộ Phù Lan đang bận rộn thì đột nhiên nghe thấy có tiếng hô to:

– Phu nhân, bọn tôi cũng tới, phu nhân hay phân chia cho bọn tôi một chút ít đi!

Mộ Phù Lan ngẩng lên, nhìn thấy một đám đông phụ nữ ăn mặc như dân bản xứ đang chạy về phía mình, một người phụ nữ bế một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi, đi đến trước mặt nàng thì quỳ xuống lạy. Đứa bé này là người được đưa đến y quán ngày hôm đó, và người phụ nữ là mẹ của nó, những gương mặt còn lại có một số nàng nhận ra, có một số lạ mặt chưa từng gặp bao giờ.

Người phụ nữ kia biết nói tiếng Hán, cung kính hành lễ với Mộ Phù Lan, kế đó mỉm cười nói:

– Bọn tôi nghe nói hôm nay phu nhân chủ trì hiến tế, cho nên không chỉ chỗ thôn chúng tôi mà người của những nơi khác cũng tới. Mọi người đều nói phu nhân là thần nữ hạ phàm, muốn mượn lời chúc phúc của phu nhân để dâng lễ vật và cầu mong mùa màng bội thu cho năm nay.

Người bản xứ trước kia chưa từng có lui tới với người bên ngoài, căm thù lẫn nhau, hôm nay đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, nhân số lại đông, nhóm phụ nhân nhìn thấy họ như thấy ôn dịch đồng loạt tránh đi, đứng xa xa, dùng ánh mắt đề phòng nhìn họ, xì xào bàn tán.

Mục Phù Lan đỡ người mẹ bế đứa bé đang quỳ trước mặt mình đứng dậy, hỏi thăm tình hình sức khỏe của đứa trẻ, biết cậu bé đã hồi phục hiện tại có thể nhảy nhót tung tăng, những bệnh nhân khác trong làng cũng đã hồi phục, trong lòng nàng thấy yên lòng hẳn, phân phát trứng tằm cho họ.

Những người phụ nữ nhận lấy, cẩn thận bỏ vào túi, vui vẻ ra mặt, nói:

– Những người đàn ông đưa bọn tôi tới đây còn đang chờ. Đã gặp được phu nhân và lấy được đồ rồi, chúng tôi đi đây, tránh gây thêm phiền cho phu nhân.

Mọi người lại bái tạ Mộ Phù Lan lần nữa rồi mới rời đi.

Sau khi những người dân bản xứ đó rời đi, đám đông vừa mới rút lui cũng từ từ tụ tập lại, bầu không khí lại trở nên náo nhiệt. Mấy vị phu nhân thuộc quan đều khuyên Mộ Phù Lan:

– Sau này Ông Chủ đừng qua lại với những người bản xứ này nữa. Bọn họ đều hung dữ và vô lý, một lời không hợp là rút đao kiếm ra luôn, họ lại đông nữa, các trại đều liên kết nhau, mỗi khi có chuyện là họ sẽ đoàn kết với nhau. Còn nhớ mấy năm trước, Tiết độ sứ tiền nhiệm có chút mâu thuẫn một vài việc với họ, cuối cùng tiết độ sứ đó suýt nữa bị họ làm bị thương. Về sau tiết độ sứ đó cũng không dám làm gì họ nữa, việc thì cũng không giải quyết được.

Ông Chủ thân phận cao quý, đừng thấy họ bây giờ ngoài mặt hòa khí nhưng ai biết trong lòng họ nghĩ gì, tốt nhất vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Mục Phù Lan mỉm cười cảm ơn, bảo các phu nhân cùng giúp phân phát đồ, một lát sau, cuối cùng cũng xong. Hiến tế kết thúc, kế đó là hội chùa. Mộ Phù Lan không muốn đi, hơn nữa cũng không muốn nhìn thấy mặt Tạ Trường Canh, nàng đi lên xe của mình đi về phủ tiết độ sứ trước.

Tạ Trường Canh chủ trì hiến tế xong mới đi ra ngoài miếu, có một quan viên vội vã đi tới bẩm báo trên bãi đất trống bên ngoài hội chùa có một nhóm người dân bản xứ mang theo đeo tụ tập một chỗ, cũng không biết họ muốn làm gì. Mặc dù họ chưa xâm nhập vào hội chùa nhưng chỉ sợ nhỡ đâu họ thừa dịp ngày lễ hôm nay mà gây chuyện, mình đã điều một số ít binh lính âm thầm triển khai xung quanh, bây giờ đến xin ý kiến của hắn.

Sau khi Tạ Trường Canh nhậm chức, hắn mới biết dân bản xứ địa phương là vấn đề lớn còn tồn tại từ lâu. Hắn cũng từng nhiều lần phái người đi giao lưu với họ nhưng lần nào cũng bị từ chối. Cũng may ngoài tính bài ngoại và không muốn giao lưu với phía chính quyền ra, mấy năm nay hắn cũng không thấy họ gây chuyện lớn gì, vì thế cũng tạm thời thả lỏng.

Hắn đi theo quan viên kia, vừa tới nới đã thấy một nhóm phụ nữ bản địa đang từ hướng miếu Tằm đi ra vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, đám đàn ông bản xứ đón đám phụ nữ này, nói mấy câu rồi cùng nhau rời đi.

Những người đó rõ ràng là nhìn thấy hắn nhưng lại làm như không thấy, không hề dừng lại, rất nhanh đã không còn ai nữa.

Trên mặt quan viên lộ vẻ xấu hổ, lại thấy cấp trên mất mặt thì càng ngượng, làm như không nhìn thấy, chờ nhóm dân bản xứ đi xa rồi mới giả vờ giận giữ nói:

– Đám người này đúng là không ai ra gì, nhìn thấy ngài mà không quỳ bái! Hạ quan sẽ phái người đi dạy cho họ một bài học!

Tạ Trường Canh làm như không nghe thấy, nhìn bóng dáng nhóm dân bản xứ đi ra rồi mới lên tiếng cho rút người đi, mình thì đi về phía miếu Tằm. Khi tới đó rồi, hắn không thấy Mộ Phù Lan đâu, nghe báo lại rằng sau khi tế lễ xong thì nàng đã rời đi rồi.

Tạ Trường Canh lại hỏi chuyện về nhóm phụ nữ bản xứ vừa mới thấy, thủ hạ bẩm báo:

– Ban đầu tiểu nhân cũng bị hoảng sợ, lần đầu tiên nhìn thấy họ tới đông người như thế. Nhưng thì ra là họ tới vì nghe nói là Ông Chủ trủ trì hiến tế nên mới tới đây bái lạy cầu phúc. Cầu xong thì họ cũng đi luôn, ngoài ra cũng không hề gây chuyện gì.

Tạ Trường Canh trầm ngâm một lát cũng rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!