Nước nhanh chóng được chuẩn bị xong, Tạ Trường Canh bước vào phòng tắm.
Mộ Phù Lan ở lại trong phòng.
Bên trong truyền đến tiếng nước, một lát sau, Mộ Phù Lan đột nhiên nghe thấy một giọng nói:
– Vào đi!
Mộ Phù Lan chần chừ một chút rồi từ từ đi đến cửa phòng tắm, đưa tay đẩy cánh cửa ra. Bên dưới sàn gạch của phòng tắm cũng trải địa hỏa long, thật sự rất nóng, hơi nước bốc lên mù mịt bao phủ không khí. Nàng đứng ở cửa, nhìn thấy hắn từ từ đứng lên khỏi làn nước, bước ra ngoài.
– Lấy y phục cho ta.
Giọng hắn bình thản, như thể đây chỉ là một việc hết sức tự nhiên, và nàng thường giúp hắn như vậy.
Y phục của hắn treo ở trên giá. Mộ Phù Lan ngập ngừng, với tay lấy rồi đi vào trong mấy bước.
Hắn đưa lưng về phía cửa, đang lau nước ở trên người. Ban ngày, khi hắn mặc quần áo mũ mạo chỉnh tề, dáng người thoạt nhìn thon gầy, nhưng khi c. ởi quần áo ra, vai rộng, ngực và bụng rắn chắc, lúc này đưa lưng về phia nàng, theo động tác lau người của hắn, những cơ bắp rõ nét trên vai và lưng hắn khẽ động đậy như những con sóng đen.
Mộ Phù Lan đi phía sau đưa quần áo cho hắn.
Hắn vứt khăn lau đi, nhận lấy y phục trên tay nàng tròng vào người.
– Tôi không biết tối nay ngài trở về, vừa rồi tôi đã thông báo người hầu chuẩn bị thêm hai món nữa. Để tôi đi xem họ đã làm xong chưa.
Nói xong, Mộ Phù Lan định đi ra ngoài, lại nghe Tạ Trường Canh nói:
– Mộ thị, có phải nàng rất muốn quay về Trường Sa Quốc không?
Tim Mộ Phù Lan đánh thót một cái, dừng lại, quay đầu lại.
Tạ Trường Canh đã mặc xong quần áo, quay người lại đối mặt với nàng.
Ánh nến trong phòng tắm mờ nhạt, xuyên qua làn sương trắng mờ ảo, Mộ Phù Lan thấy hai mắt hắn rơi trên mặt nàng, ánh mắt u ám.
Đây là một câu hỏi rất khó trả lời đối với nàng. Nàng nói:
– Tôi nhớ ngài từng đồng ý với tôi, tới nơi này rồi qua một thời gian sẽ cho phép tôi quay về quê nhà. Không giấu ngài, tôi thật lòng muốn trở về quê nhà, nhưng tôi cũng muốn có được sự bằng lòng của ngài.
Hắn không trả lời, sự im lặng bao trùm xung quanh.
Không gian trong phòng tắm rất nhỏ hẹp, hỏa long đang cháy rất vượng, Mộ Phù Lan cảm thấy không khí càng lúc càng nóng, cũng không biết là hơi nước hay là mồ hôi, nó chậm rãi tích tụ trên làn da vừa tắm xong của nàng, y phục trên người nàng dần dần ướt nhẹp. Ngay cả việc thở cũng dần trở nên khó khăn.
– Có lẽ ngài đã đói rồi, để tôi đi giục họ làm cơm cho nhanh……
Nàng dừng lại, nói rất nhỏ, nói xong chuẩn bị đi nhưng bước chân lại khựng lại. Bởi vì có một đôi tay vươn ra từ phía sau giữ chặt eo nàng và giữ nàng ở nguyên vị trí.
Hai chân nàng sau đó bay lên trời.
Nàng bị Tạ Trường Canh từ sau lưng ôm ngang lên, bế bằng hai tay đi ra ngoài.
Hắn đi chân trần, vạt áo mở rộng để lộ bộ ng. ực. Tóc của hắn vẫn còn ướt, mái tóc đen bết vào thái dương, những giọt nước không ngừng nhỏ xuống từ khóe tóc theo từng bước đi của hắn, bắn tung tóe lên mặt và cơ thể nàng, nhanh chóng lan rộng.
Mộ mụ mụ và thị nữ đi đến cửa, gõ cửa và đẩy cánh cửa khép hờ ra, mang theo hộp đồ ăn đi vào, đang định đặt đồ ăn lên bàn, thấy Tạ Trường Canh bế Ông Chủ từ trong phòng tắm đi ra, tất cả đều sửng sốt.
– Cút đi!
Sắc mặt Tạ Trường Canh âm trầm, trầm thấp quát lên một câu, bước chân không dừng lại đi ngang qua mấy người hầu còn đang ngỡ ngàng, ôm Mộ Phù Lan đi vào nội thất.
Hắn đặt nàng ngồi trên mép giường, rút chiếc trâm ngọc cố định tóc của nàng ra và ném lên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!