Tạ Trường Canh một mình cưỡi ngựa ra khỏi thành, đi tới doanh trại trú đóng ở bên ngoài cửa bắc, đến ngôi nhà gỗ nơi quân y đang điều trị cho binh lính. Còn chưa đi vào, hắn đã nhìn thấy rất nhiều người bên ngoài, tất cả đều là binh lính trẻ, xô đẩy nhau, đứng kiễng chân nghển cổ nhìn vào bên trong, như là đang xem gì đó. Những người đứng phía sau không nhìn thấy thì ra sức nhảy lên.
Mọi người có vẻ rất phấn khích, không một ai phát hiện ra hắn xuất hiện ở phía sau.
– Lục Giáp, ngươi có bệnh gì hả? Lúc sáng tập luyện còn thấy ngươi nhảy nhót tung tăng khoẻ như voi, ngươi tránh ra, đừng có làm ảnh hưởng ta khám bệnh!
Một binh lính kéo đồng đội ngăn cản mình ra, miệng làu bàu.
– Ai nói ta không có bệnh? Hai ngày trước ta thấy khó chịu trong người, sáng nay cố gắng lắm mới ra thao trường được. Ta mới thấy ngươi giả bệnh thì có, chắc ngươi cũng tới để được nhìn phu nhân có đúng không?
Đồng đội kia cũng chẳng thèm quay đầu lại đáp trả lại một câu.
Người kia đỏ phừng cả mặt, cãi lại:
– Ai nói ta giả bệnh? Lúc trước ta đánh giặc bị thương, còn chưa khỏi hẳn đâu.
– Khéo nhỉ, sớm không tới khám muộn không tới khám, hôm nay lại chen chúc tới làm gì? – Đồng đội chế giễu.
– Ồn ào cái gì, xếp thành hàng đi! Phu nhân không chữa vết thương đao kiếm, ai bị thương thì đi khám quân y đi! Không được giả bệnh, bắt được ai sẽ trị theo quân pháp, đánh hai mươi quân côn! Những người khác lần lượt từng người một. Hôm nay không đến lượt thì ngày mai lại đến khám! Phu nhân nói, sẽ khám theo mức độ nặng trước nhẹ sau! Tất cả đều khám hết.
Một Ngũ trưởng thấy binh lính chặn hết cửa, quát to lên, quát xong rồi đột nhiên trông thấy Tạ Trường Canh cũng đứng ở bên ngoài cách đó không xa, cũng không biết là tới từ lúc nào rồi, sửng sốt cả người vội chạy ra nghênh đón hắn.
– Các ngươi đang làm gì thế? – Tạ Trường Canh nhìn đằng trước, hỏi.
Ngũ Trưởng nhìn thấy mặt lạnh của hắn có vẻ không vui, vội vàng giải thích.
– Là thế này ạ, quân y nghe nói phu nhân có y thuật, thời gian trước còn chữa khỏi bệnh cho dân bản xứ, thế là tới nhà cầu xin phu nhân khám cho mấy bệnh nhân bên này. Phu nhân tới khám xong người này rồi thì người khác lại đến. Thế là phu nhân ở lại…
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đám binh lính xô đẩy ngoài cửa cuối cùng cũng nhận ra rằng Tiết độ sứ cũng đến, nhìn thấy ánh mắt không hài lòng của hắn quét tới đây, những người vốn dĩ nghe nói về vẻ đẹp của phu nhân mượn bệnh tình để được nhìn người lập tức chột dạ, cúi gằm đầu xuống bắt đầu giải tán.
Trước cửa vốn bị chen chúc đông nghịt người rất nhanh trở nên trống trải.
Tạ Trường Canh đi đến cửa nhà gỗ, đứng ở bên ngoài nhìn vào bên trong. Cô gái kia mặc trang phục màu xanh bình thường, đang bận rộn cùng với quân y khám bệnh cho một binh lính. Nàng vẫn luôn cúi đầu, hắn đứng đó hồi lâu cũng không ngẩng lên nhìn hắn.
– Tiết độ sứ tới đón phu nhân ạ? Xin ngài chờ một lát, ti chức đi gọi phu nhân ra luôn ạ! Hôm nay thật sự làm phu nhân vất vả rồi, trời cũng tối rồi, phu nhân cũng nên về sớm.
Ngũ Trưởng nhìn sắc mặt của hắn, muốn đi vào gọi người.
– Đừng. – Tạ Trường Canh ngăn lại, – Ta chỉ đi ngang qua thôi. Để nàng ấy khám xong rồi thì về nhà. Đừng nói ta đã tới.
Tạ Trường Canh dặn dò xong thì đi ngay.
Mộ Phù Lan bận rộn cả buổi chiều, may mắn là ngoại trừ bệnh nhân đầu tiên, về sau những người tới khám bệnh phần lớn đều là bệnh nhẹ, không có vẻ gì là phiền phức. Có điều vừa rồi nàng còn thấy bên ngoài còn xếp hàng rất đông, chờ khám xong mấy bệnh nhân bên trong xong nhìn ra ngoài, lại chẳng thấy còn người nào nữa.
Bận cả một buổi, trời cũng đã tối, nàng cũng không nghĩ nhiều liền đứng lên.
Quân y rất cảm kích nàng, cung kính tiễn nàng ra ngoài. Nàng trở về phủ Tiết độ sứ, hạn nhân ra đón. Nàng thuận miệng hỏi Tạ Trường Canh, được cho biết hắn đã về rồi sau đó lại đi ra ngoài, bây giờ còn chưa về nhà. Nàng cũng không để tâm đi vào phòng, ban ngày đã tiếp xúc nhiều với bụi bặm, liền gọi người chuẩn bị nước tắm, theo thói quan tắm gội thay quần áo trước.
Nàng tắm xong, đi ra khỏi bồn tắm, thị nữ đưa quần áo cho nàng, nói:
– Ông Chủ, Mộ mụ mụ xót Ông Chủ mấy ngày bận rộn mệt mỏi, đồ ăn đầu bếp ở đây làm không hợp khẩu vị của cô, bà ấy đích thân đi làm mấy món cho cô rồi, lát nữa chắc là xong đó ạ…
Mộ Phù Lan giơ tay định lấy quần áo, nhưng áo trơn, nàng lại không cầm chắc nên áo tuột khỏi tay, rơi xuống đất, ướt đẫm.
Thị nữ "ối" một tiếng, xin lỗi liên hồi.
Mộ Phù Lan bảo cô ta đi lấy y phục khác cho mình mặc.
Thị nữ đi ra ngoài, Mộ Phù Lan lau sạch những giọt nước còn đọng trên người. Lau xong đứng đợi một lát nhưng không thấy thị nữ quay lại, nàng gọi một tiếng cũng không có ai đáp, trong lòng khó hiểu, liền dùng chiếc khăn vừa lau người quấn tạm vào người đi ra ngoài, đang định gọi người thì chợt đứng khựng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!