Khi nàng nói xong, trong thư phòng đột nhiên yên tĩnh.
Tạ Trường Canh yên lặng một lát nói:
– Mộ thị, lúc trước nàng muốn thoát khỏi ta, trong mắt từng có ta chưa? Nay cần dùng đến ta thì lại quay sang ăn nói ngon ngọt.
Hắn cười, giọng điệu chế giễu.
– Nàng cho là Tạ Trường Canh ta là ai, mặc cho nàng muốn gì thì muốn hay sao?
Mộ Phù Lan nói:
– Lúc trước đúng là tôi đã đắc tội với ngài, nhưng những lời vừa rồi không phải những lời ngon ngọt, mà là sau khi vào kinh thì tôi mới biết được.
– Hôm nay thái hậu triệu gặp tôi, hỏi sau này tôi định thế nào. Tôi thật sự không muốn bị giữ lại thượng kinh làm con tin, càng không muốn chết ở nơi này.
Tạ Trường Canh lạnh lùng nhìn nàng:
– Nàng đúng là thức thời thật đấy. Nhưng vì sao ta phải giúp nàng?
– Trước đây nếu không phải ngài tới nhà cầu thân, tôi sẽ không gặp phải tình trạng hiện giờ. Không nói đâu xa chỉ nói không lâu trước đó, khoảng thời gian ngài tới Trường Sa Quốc, khi đó ngài đã đồng ý với ý muốn hoà ly của tôi, hai chúng ta không có liên quan gì nữa, thái hậu cũng sẽ không triệu tập tôi vào kinh thành. Tôi lâm vào tình cảnh như hôm nay nguyên nhân tất nhiên là thái hậu không yên tâm về Trường Sa Quốc, nhưng lẽ nào không có chút can hệ nào với Tạ lang ngài hay sao?
Tạ Trường Canh cười nhạt, hừ mũi:
– Hoá ra tất cả đều là lỗi của ta rồi nhỉ.
Mộ Phù Lan vờ như không nghe thấy, nói tiếp:
– Ngài sớm không thôi tôi muộn không thôi tôi, nay lại bởi vì hiểu lầm quan hệ giữa tôi và thế tử Tề vương mà muốn cho tôi thư hòa ly, muốn phủi sạch quan hệ với tôi. Nếu bị người ta biết được, ngài có từng nghĩ đây rõ ràng là ngài bỏ đá xuống giếng, đẩy tôi rơi vào tuyệt cảnh không?
– Tất nhiên là Trường Sa Quốc giờ không có chút tác dụng nào với ngài, tôi với vương huynh đúng là từng vì chuyện muốn hoà ly mà đắc tội với ngài, nhưng cũng không tính là thâm cừu đại hận muốn mạng người đúng không? Huống chi, phụ vương tôi từng đối đãi với ngài cũng rất tốt.
Nàng đi qua, cầm tờ giấy trên bàn kia lên.
– Tạ lang, hiện giờ ngài có thể không giúp tôi, nhưng ngài không thể đối xử với tôi như vậy được.
Tạ Trường Canh nhìn nàng xé lá thư kia, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Mộ Phù Lan xé thư xong, nhìn hắn rồi đi trở về.
– Còn một chuyện nữa, tôi muốn nói với ngài. Không lâu trước đó, sau khi ngài bình định loạn Giang Đô Vương không lâu, vương huynh biết được Lưu hậu muốn dụng binh với Trường Sa Quốc, bởi lúc ấy đã đắc tội ngài, để tự bảo vệ mình mà đành phải tìm Trương Ban, nhờ vả ông ta nói những lời tốt đẹp cho chúng tôi trước mặt Lưu hậu. Lúc đó chúng tôi xem như tạm thời tránh thoát được một kiếp.
Lần này tới thượng kinh, sứ quan đưa tôi đi trước khi về từng nói với tôi đã báo trước với Trương Ban rồi, Trương Ban đồng ý sẽ hỗ trợ tôi. Bây giờ ngài sắp phải đi, nếu như thái hậu giữ tôi lại làm con tin, Trương Ban có lẽ sẽ nói giúp tôi trước mặt Thái hậu.
Nàng nhìn Tạ Trường Canh.
– Tôi chỉ hy vọng ngài nể mặt phụ vương tôi, nếu như Trương Ban cầu xin cho tôi với Thái hậu và thuyết phục thái hậu. Khi thái hậu hỏi ngài, ngài có thể tiện tay giúp được không.
– Mà chuyện hưu tôi, đợi tôi vượt qua được cửa ải này, lúc nào cũng đều được.
– Hai việc này với ngài chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng gì, nhưng với tôi lại là chuyện liên quan đến sống chết. Bất kể cuối cùng Trương Ban có được việc hay không, tôi đều vô cùng cảm kích.
Nói xong, nàng trịnh trọng hành lễ với hắn, rồi đi ra ngoài.
Tạ Trường Canh nhìn bóng dáng biến mất sau cánh cửa, đứng yên tại chỗ hồi lâu mới xoay người lại, ánh mắt rơi xuống phong thư đã bị nàng xé đi, nhìn rất lâu.
……
Hai ngày sau, Tạ Trường Canh được triệu vào cung, hành lễ xong, Lưu hậu ban hắn ngồi, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!