Cũng không biết vì sao, khi ánh mắt Mộ Phù Lan lướt qua hai cánh cổng sơn môn phía trên, đột nhiên, một cảm giác kỳ lạ như liên quan đến kiếp trước của nàng tràn ngập trong lòng.
Tháp lâm sau núi chính là Minh Đường kiếp trước nơi Hi Nhi của nàng đã dùng kiếm tự vẫn.
Từng cảnh từng cảnh đan xen vào nhau và hiện ra trong tâm trí nàng. Làm nàng có một cảm giác số mệnh đã định sẵn như thể nàng bị dẫn dắt, để rồi cuối cùng ngày hôm nay đi đến nơi này. Tim Mộ Phù Lan đột nhiên đập mạnh, nàng vô thức nhắm mắt lại, cố gắng níu giữ cảm giác này chặt hơn. Nhưng nó lại lướt thoáng qua và biến mất không dấu vết chỉ trong chớp mắt.
Nàng mở bừng mắt ra, lại nhìn về phía sơn môn.
Nơi đó không có gì cả. Ánh sáng ban mai vừa mới bắt đầu ló dạng, bầu trời trong xanh và tươi sáng, hai cánh cổng núi mở rộng. Nàng yên lặng chăm chú nhìn về hướng đó, như thể hồn phách đã bị cuốn đi bởi cảm giác đột ngột vừa mới đến rồi đi, không thể trở về vị trí cũ trong chốc lát.
– Ông Chủ, tới rồi ạ.
Thị nữ vẫn chưa nhận ra vẻ khác thường của nàng, đi xuống xe ngựa, trông thấy nàng vẫn ngồi ở trong xe ngựa nhìn lên sơn môn, dáng vẻ bất động, bèn lên tiếng nhắc nhở.
Ở bên ngoài không xa, Tạ Trường Canh đang xoay người xuống ngựa. Khi xuống dưới, hắn hơi quay đầu liếc nhìn về bên này một cái.
Trong mờ mịt, Mộ Phù Lan buông lỏng ngón tay, tấm rèm ấm áp rơi xuống. Nàng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi quay đầu lại đứng dậy đi xuống xe ngựa.
Lưu hậu đã được tăng nhân xuống núi nghênh đón vào trong chùa, một đoàn người bao gồm Mộ Phù Lan cũng đi theo vào sơn môn. Chẳng mấy chốc, tiếng chuông chùa và tiếng tụng kinh Phật trong chùa vang lên khắp nơi.
Tăng nhân rất cung kính với Lưu hậu, để nghênh đón hôm nay bà ta đến đây và cũng đã tuân theo yêu cầu của Tạ Trường Canh đã cấm những người hành hương khác lên núi thắp hương từ ba ngày trước. Ngoài ra, mọi công tác chuẩn bị cho lễ đón đều đã sẵn sàng. Chỉ có duy nhất trưởng lão Tuệ Tịch đại sư của chùa là không hề xuất hiện. Tuệ Tịch đại sư là cao tăng đắc đạo, tinh thông Phật lý, vốn là phương trượng trụ trì của chùa, mấy năm trước, sau khi đã nhường vị trí phương trượng trụ trì thì ông không hỏi đến những chuyện phàm tục nữa.
Lưu Hậu vốn dĩ hy vọng Tuệ Tịch đại sư đích thân tụng kinh cho mình, nhưng nghe trụ trì nói nói trưởng lão đã vào Tháp Lâm sau núi tham thiền, không gặp tục khách, cũng không biết ngày nào mới xuất quan, biết Lưu hậu hôm nay tới lễ Phật nên chỉ cho người thay mặt mình chuyển lời, nói chỉ cần tâm thành, Phật Đà sẽ hiển linh.
Lưu hậu mặc dù thất vọng nhưng cũng không dám gượng ép, chỉ đành phải thôi.
Cả buổi sáng, Lưu hậu đều thành kính lễ Phật, tụng nửa bộ Địa Tạng kinh tiêu nghiệt. Buổi trưa dùng bữa cơm chay xong thì đi nghỉ ngơi một chút, sau giờ ngọ sẽ tiếp tục hoàn thành các việc khác, công đức của bà ta trong ngày đã hoàn thành.
Lưu hậu ở Phật đường thành kính tụng kinh, mệnh phụ theo giá đương nhiên cũng phải hầu tụng cùng. Niệm kinh nửa ngày, người nào cũng khô hết cả họng, hơn nữa sáng sớm đã dậy, đến trưa, mọi người đều mệt mỏi, tiễn Lưu hậu đi đến nơi nghỉ ngơi rồi họ cũng giải tán.
Mộ Phù Lan đang định rời đi thì nghe thấy có người gọi mình ở gần đó, nàng quay đầu lại, thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, có mấy thị nữ đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn nàng. Nàng nhận ra đó là Tề Vương phi thì dừng lại, cũng nở nụ cười đi qua đó, chào hỏi:
– Buổi sáng nay cháu xin cảm ơn ý tốt của Vương phi. Vốn dĩ cháu cũng muốn nói cảm tạ với vương phu ngay, chỉ là hơi không tiện một chút, mong vương phi chớ trách ạ.
Tề vương phi cười hiền hoà, bước lên mấy bước cầm lấy tay Mộ Phù Lan, nói:
– Ta mới đến thượng kinh mấy ngày trước, vừa đến thì nghe nói cháu cũng tới, ta rất vui mừng. Còn nhớ lúc cháu còn nhỏ hay gặp cháu ở trong cung, biết cháu sợ lạnh. Chỉ việc nhỏ thôi, không cần phải khách sáo làm gì.
Mộ Phù Lan lại cảm ơn bà ta lần nữa.
Nơi này là nơi nghỉ tạm của Lưu hậu, không tiện ở lâu, hai người vừa trò chuyện khẽ khàng vừa rời đi.
Mộ Phù Lan ra lệnh cho thị nữ trả lại chăn lông, Tề vương phi từ chối, nói chỉ là vật nhỏ, bảo nàng cứ giữ lại.
– Mặc dù vật phẩm này nhỏ, nhưng lại là ý tốt của vương phi cho cháu mượn để giữ ấm, làm sao không trả lại được ạ? Cháu định lát còn đích thân đi trả cho Vương phi nữa ấy.
Tề vương phi khách sáo mấy câu, nói:
– Nếu Ông Chủ không mệt, thuận đường qua chỗ ta ngồi một chút được không, chúng ta trò chuyện tâm sự.
Mộ Phù Lan gật đầu. Tề vương phi kéo tay Mộ Phù Lan, dẫn nàng đến nơi nghỉ tạm của mình. Rất nhanh đã đến nơi. Sau khi vào, hai người trò chuyện vài câu, Tề vương phi đột nhiên hỏi:
– Ta nghe nói đương thời có một vị đại phu nổi danh họ Lý, được xưng là Dược Ông, hay đi du ngoạn khắp nơi, mấy năm qua hình như đã định cư ở chỗ các cháu. Không biết Ông Chủ có nghe nói đến danh của Lý thần y không.
Mộ Phù Lan lập tức đoán ra được mục đích quan tâm mình của Tề Vương phi. Chính là muốn tìm người chữa bệnh cho thế tử Triệu Hi Thái con trai bà ta. Triệu Hi Thái lớn nàng vài tuổi. Hồi nhỏ khi Mộ Phù Lan còn ở trong cung, Tề vương phi vào cung thường mang theo con trai. Thế tử Tề vương khi đó mặc dù yếu ớt nhưng nàng nhớ tình trạng của hắn cũng rất tốt, chỉ là bình thường bị cấm chạy nhảy giống như những đứa trẻ khác mà thôi.
Mặc dù thời gian đã trôi qua lâu rồi nhưng nàng vẫn có chút ấn tượng với người bạn chơi cùng ở trong cung lúc còn nhỏ này.
Có lẽ nguyên nhân là bị hạn chế quá nhiều, hắn không thích nói chuyện, lúc nào cũng yên tĩnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!