Chương 16: (Vô Đề)

Kiểm trong tay nàng đã bị lấy đi, nhưng nàng vẫn đứng tại chỗ, cơ thể cứng đờ, thậm chí sợi tóc cũng không động đậy. Tạ Trường Canh không kìm được lại nhìn nàng một cái.

Ánh nến cũng không lấn át được dung nhan tái nhợt không có chút màu máu nào của nàng, ngay cả màu môi cũng rất thảm đạm.

Vừa rồi khi hắn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy nàng đứng đưa lưng về phía cửa, đang rút kiếm của mình ra, còn tưởng nàng đang cầm chơi nên đi tới lấy kiếm đi. Giờ nom dáng vẻ này của nàng, tình hình dường như không giống như mình vừa nghĩ. Hắn không khỏi nghi ngờ người phụ nữ này vẫn còn oán chuyện ly hôn chưa toại, hơn nữa người Mộ thị chắc chắn cũng biết Lưu hậu luôn đề phòng họ, lúc này nàng lại bị ép vào kinh thành, lại phải chung sống cùng phòng với mình, chỉ sợ trong lòng không cam lòng, thậm chí sinh oán hận, bấy giờ mới lấy thanh kiếm xuống.

Trong lòng hắn cũng dâng lên cảm giác khó chịu, nhưng ngoài mặt không biểu lộ gì cả, chỉ nói:

– Lần này nàng vào kinh cũng không phải ý của ta. Ta cũng vừa mới trở về, mới biết nàng bị Thái hậu triệu tới nơi này.

Hắn dừng một chút, lại liếc nhìn thanh bảo kiếm vừa được mình treo trở lại.

– Nàng đi nghỉ ngơi đi! Ngày mai triều hội tan ta sẽ mang nàng vào cung!

Hắn lạnh nhạt nói. Nói xong thì quay người đi cởi chiếc áo khoác đã bị ướt một nửa ra, đi đến bên cửa vẩy đi tuyết đọng dính trên đó.

Mộ Phù Lan cố gắng lắm mới khiến hai tay ngừng run rẩy, từ từ dịch chuyển từng bước nặng trịch, cuối cùng ngồi trở lại trên mép giường.

Mộ mụ mụ đã nghe được động tĩnh và đã biết Tạ Trường Canh trở về, sốt sắng đi ra khỏi phòng nghỉ bên cạnh, cùng với hai người hầu nữ to cao bình thường luôn hầu hạ cuộc sống hằng ngày cùng đưa nước vào, kế đó đóng cửa đi ra.

Tạ Trường Canh tắm gội xong, ăn mặc trung y trắng chỉnh tề, đi ra.

Mộ Phù Lan đã lên giường, đắp chăn, mặt quay vào bên trong.

Biểu cảm hắn lạnh nhạt, thổi đèn đi đến bên giường cũng nằm xuống. Khoảng cách giữa hai người cách hẳn một cánh tay, kế đó cũng kéo chăn đắp lên, nhắm mắt lại.

Mộ Phù Lan cả đêm không ngủ được, mắt mở chong chong cả đêm trong tiếng hít thở đều đều từ người đàn ông nằm bên cạnh dưới bóng đêm vô biên cho đến tận sáng hôm sau.

Hắn dậy sớm đi rửa mặt xong, thay triều phục rồi đi luôn. Khi gần tới giờ Tỵ, quản sự tới mời Mộ Phù Lan, nói xe ngựa đã chờ sẵn ở bên ngoài cổng lớn, mời phu nhân ra ngoài đi hoàng cung.

Mộ Phù Lan đã trang điểm xong, thay đổi y phục.

Tên đầy đủ chức vụ của Tạ Trường Canh là Hà Tây Trấn thủ kinh lược Tiết độ đại sứ, kiêm Đô đốc Lương Châu, trấn Lương Châu, theo phẩm cấp là quan lớn. Kiếp trước, Mộ Phù Lan ở huyện Tạ về sau cũng từng được hoạch phong Cáo mệnh, được triều đình ban triều phục Cáo mệnh phu nhân.

Đương nhiên, hiện tại nàng không có, cho nên nàng mặc một bộ váy lụa màu trăng đã chuẩn bị trước, so với quần áo thường ngày của nàng trang trọng hơn nhiều, hoa văn thêu trăm hoa bướm bằng chỉ vàng bạc trên toàn bộ cơ thể, viền áo cũng được trang trí bằng chỉ vàng và bạc, tinh tế và phong phú, nhưng cũng có một chút cổ điển.

Nàng nhìn lại mình lần cuối qua gương, bước ra ngoài, đến cửa và lên chiếc xe ngựa đang đợi ở đó. Xe ngựa đưa nàng ra ngoài hoàng cung. Tào Kim hôm qua từng đến Tạ phủ truyền lời đã chờ sẵn ở đó, nhìn thấy Mộ Phù Lan đến liền dẫn nàng đi vào, vừa đi vừa cười nói:

– Thái hậu đang ở điện Vọng Tiên, Tạ Tiết độ sứ đang ở bên ngoài chờ Ông Chủ.

Điện Vọng Tiên là nơi Lưu hậu sống sau khi hạ triều.

Mộ Phù Lan mỉm cười gật đầu với Tào thái giám, đi theo y vào trong, đi đến bên ngoài điện Vọng Tiên nhìn thấy Tạ Trường Canh đang đứng ở đó.

– Tạ tiết độ sứ, Ông Chủ đến rồi ạ.

Tào thái giám để Mộ Phù Lan ở lại, bước nhanh đi đến trước mặt Tạ Trường Canh.

Tạ Trường Canh gật đầu, nhìn về phía Mộ Phù Lan. Một tia nắng từ trên trần nhà bằng kính chiếu xuống, chiếu vào người nàng, từ đầu đến chân, toàn thân nàng đều phủ sợi chỉ vàng bạc, trông rất giàu có và cao quý, đúng như địa vị của nàng cho phép.

Tạ Trường Canh liếc nhìn nàng một cái, không biểu lộ chút cảm xúc nào, sau đó thu hồi ánh mắt, nói:

– Đi theo ta.

Mộ Phù Lan dời ánh mắt khỏi hắn và Tào thái giám kia, cúi mắt đi theo hắn vào trong. Khi nàng bước vào đại điện, từ xa nhìn thấy đại thái giám Dương Quảng Thụ đi ra.

– Nhìn thấy Thái hậu, ta khuyên nàng nên thành thật ngoan ngoãn.

Đột nhiên, có tiếng nói khẽ bên tai nàng. Mộ Phù Lan ngước mắt lên nhìn hắn một cái thật nhanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!