Vào ngày chiếu thư gửi đến Nhạc thành, Mộ Phù Lan đang ở Quân Sơn hái thảo dược trong vườn thuốc của Dược Ông cùng A Đại. Dược Ông xuống núi ra ngoài đã hơn nửa năm, thời tiết càng ngày càng lạnh, ông cần phải phải thu hoạch đợt thảo dược cuối cùng này trước khi tuyết rơi.
Thời tiết lạnh giá khắc nghiệt nhất trong năm sắp đến. Tuy là Vương Nữ nhưng ở đây, Mộ Phù Lan đều tự mình làm mọi việc giống như A Đại. Từ nhỏ nàng đã thích ở vườn thuốc, đi theo chân sư phụ phân biệt các loại thảo dược, bận rộn công việc, đó là một chuyện rất vui vẻ.
Sau khi thu hoạch xong đám thảo dược cuối cùng, nàng cầm chiếc giỏ tre lên, vô tình bị gai ở thành giỏ cào xước ngón tay. Những chiếc gai tre mỏng đâm sâu vào những ngón tay thon thả của nàng, một giọt máu đỏ tươi từ từ rỉ ra từ đầu ngón tay.
– Ông Chủ ơi! Có tin từ trong thành tới! Vương hậu kêu Ông Chủ về ngay, nói có sứ giả kinh thành tới muốn tìm ngài ạ!
Đúng lúc này A Đại vội vã chạy vào từ cổng tre, vừa chạy vừa hét lớn.
Mộ Phù Lan giật mình, nhổ cái dằm gai làm đau mình ra, rửa tay, giao nốt công việc còn lại cho A Đại, sau đó xuống núi, lên thuyền cập bến.
Đã hơn một tháng trôi qua, mọi việc đã thảo luận quyết định trước đó đều được tiến hành một cách có trật tự.
Trương Ban đã đi đúng hướng. Hành vi "lỗ m. ãng liều lĩnh" của Vương huynh khi Tạ Trường Canh đến đây mà Mộ Phù Lan không ngăn cản đã trở thành bùa hộ mệnh của Trường Sa Quốc. Chỉ vài ngày trước, một mật báo đã truyền đến, Trương Ban đã thổi gió thành công, Lưu hậu chắc chắn sẽ không không lập tức ra tay đối phó với Trường Sa Quốc.
Viên Hán Đỉnh cũng có tin tức tốt. Một người thợ mỏ già cả đời khảo sát mạch khoáng sản đã đi vào vùng núi sâu của Nhữ Địa, sau khi khảo sát địa hình đã cực kỳ kích động, nói mạch khoáng sản trong núi không chỉ có trữ lượng dồi dào mà còn được chôn nông trên bề mặt, rất dễ khai thác. Ngoài núi có một vài thôn xóm rải rác, dân cư vốn ít, Viên Hán Đỉnh đã dời họ đi hết, mấy ngàn binh lính cùng thợ thủ công bắt đầu âm thầm từng nhóm tiến vào trong núi.
Vấn đề về quan giám chính mà triều đình phái trú ở Trường Sa Quốc không lớn, tin tức mà gã có thể lấy được cũng chỉ là một số việc công khai mà thôi. Mà trước đó họ cũng phát hiện tùy tùng Chu Lục Hổ lúc Tạ Trường Canh rời đi đã để lại, gã trà trộn vào trong thành, dùng thân phận người bán hàng rong, định cư tại một con hẻm cách vương phủ không xa, ngày ngày gánh hàng hóa lang thang trên các đường phố ngõ nhỏ Nhạc thành. Sau vài ngày, một góa phụ trẻ tên là A Kiều chuyển tới bên cạnh, bắt đầu làm hàng xóm với người bán hàng rong này.
Mà vương huynh mấy ngày qua dùng danh nghĩa tuần tra thủy vực cũng đang tìm kiếm một hòn đảo thích hợp trên hồ Động Đình để xây dựng căn cứ quân sự. Nếu sau khi xây dựng xong, nơi đó tứ phía bị nước bao quanh, cách xa đám đông, bất kể có bao nhiêu người, tiếng động lớn đến đâu, người ngoài cũng không phát hiện ra được, càng không thể đến gần để do thám.
Trường Sa Quốc sẽ có được một nơi luyện binh thiên nhiên tuyệt hảo.
Tất cả những việc này đều được thực hiện một cách lặng lẽ và cực kỳ bí mật, khả năng bị người ngoài phát hiện là cực kỳ nhỏ.
Tại sao kinh thành vào lúc này lại đột nhiên phái sứ tỉa trong cung tới? Mục đích là gì?
Mộ Phù Lan mang theo nỗi nghi hoặc trong lòng đi vào thành, vừa đến vương phủ, nàng rất nhanh đã hiểu ra. Sứ giả trong cung mang theo chiếu thư của Lưu hậu và cũng mang theo ban thưởng, còn có một thái y.
Tuyên đọc xong chiếu thư của Lưu hậu, người nọ cười nói:
– Mộ thị, Thái hậu nghe Tạ tiết độ sứ nói ngươi không khỏe. Nếu thật sự không khỏe, thái hậu cũng sẽ không miễn cưỡng. Thái y sẽ ở lại bắt mạch cẩn thận cho ngươi, uống mấy thang thuốc, chờ ngươi khỏi bệnh rồi đi kinh thành cũng không muộn.
Mộ Phù Lan quỳ dưới đất dập đầu tạ ơn.
– Cảm ơn sự chăm sóc của Thái hậu. Ta đã tĩnh dưỡng và bình phục, có thể lên đường vào kinh bất cứ lúc nào. – Một lát sau, nàng chậm rãi ngồi dậy, nói.
Sứ giả trong cung tươi cười:
– Tốt, thế thì tốt quá. Nếu có thể đi vậy chúng ta không thể để thái hậu chờ được. Sáng sớm ngày mai lập tức lên đường, ngươi thấy sao?
– Mọi việc xin nghe theo sắp xếp của công công.
Lục sai người sắp xếp cho sứ giả trong cung nghỉ tạm. Mộ Tuyên Khanh biết được tin lập tức trở lại vương phủ, vừa nhìn thấy muội muội đã nói ngay:
– Muội không thể đi được! Sáng mai ta sẽ đi báo lại với họ, nói tối nay muội lại đổ bệnh, không thể đi được!
Mộ Phù Lan không nói gì, chỉ hỏi thăm tình hình tìm kiếm vị trí căn cứ quân sự.
Mộ Tuyên Khanh nói hôm nay đã chọn được một địa điểm, chính là đảo Giả Sơn nằm ở phía đông hồ, bốn phía đều là nước, được núi Quân Sơn bảo vệ, đi thuyền khứ hồi mất khoảng một giờ, trên đảo một nửa là núi, một nửa là đồng bằng, rất thích hợp để xây dựng căn cứ quân sự.
Mộ Phù Lan nói:
– Tốt quá rồi. Vương huynh hãy mau chóng xây dựng doanh trại. Vương huynh là Quốc vương của Trường Sa quốc, nhớ phải khiêm tốn và cẩn thận, không được để thân rơi vào nguy hiểm, nên nghe theo lời khuyên của a tẩu nhiều hơn. Viên a huynh là một người đáng tin tưởng và cũng rất có năng lực, sau này việc luyện binh, vương huynh hãy cứ yên tâm mà giao cho Viên a huynh. Những việc còn lại huynh nhớ bàn bạc với Lục thừa tướng.
Mộ Tuyên Khanh cắn răng:
– Muội không thể đi được! Gian hậu rõ ràng đang bắt muội đi làm con tin! Muội đi đến đó rồi có khác gì rơi vào hang hổ hang sói đâu!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!