Tại sảnh yến tiệc của cung điện Nhạc Thành đèn đuốc sáng như rồng bạc, mâm cao cỗ đầy trải khắp bàn, giữa tiếng nhạc du dương, các thần tử Trường Sa quốc ngồi theo thứ tự đồng loạt nhìn về phía người thanh niên ngồi ở vị trí thứ hai tôn quý, sát bên Trường Sa Vương.
Người thanh niên này tên là Tạ Trường Canh này, là con rể mới cưới của Trường Sa Vương — chỉ ba ngày trước, hắn đến đây cầu thân, muốn cưới con gái yêu quý duy nhất của Trường Sa Vương.
Trường Sa Vương sau khi suy nghĩ ba ngày cuối cùng cũng đồng ý, định ba năm sau, đợi Vương nữ mười sáu tuổi sẽ tiến hành việc kết hôn, Tạ Trường Canh vui vẻ chấp nhận, hai người trở thành cha vợ con rể, thế nên mới có yến tiệc thịnh soạn đêm nay.
Các thần tử đương nhiên đều biết thân phận của người thanh niên này. Đừng nhìn hắn dung mạo xuất chúng, lời lẽ tao nhã, thực chất lại là thủ lĩnh mới nổi tiếng trên thủy đạo Trường Giang hai năm nay, tuy không đến nỗi ác danh vang dội nhưng đã mang danh cự khấu giang dương đại đạo, tất nhiên không ai không biết.
Ban đầu khi biết Trường Sa Vương lại đồng ý gả Vương nữ, không ai là không kinh ngạc, nhưng nỗi khổ tâm của Vương, mọi người sao lại chẳng biết? Đã là con rể mà Vương nhận định, bọn họ làm sao dám bất kính? Tất cả liền đều hùa theo vị Vương đang ngồi trên kia, liên tục kính rượu hắn.
Thế là trên yến tiệc chủ khách đều vui vẻ, không khí náo nhiệt mà hân hoan, người người cười nói vui vẻ, không một ai biết được ngay lúc này, ở góc tây bắc sảnh tiệc, bên cạnh cánh cửa hông, sau tấm màn rủ xuống đất kia có một thiếu nữ đang nấp ở đó.
Thiếu nữ tóc đen da trắng, trông khoảng mười ba mười bốn tuổi, tuy vóc dáng chưa hoàn toàn phát triển nhưng đã thướt tha như cành liễu, toát lên vẻ đẹp động lòng người.
Chỉ là giờ phút này, khóe mày khóe mắt nàng dường như có vẻ miễn cưỡng, tựa hồ không mấy muốn đến đây, nhưng vì không thể cãi lời khuyên của a tẩu cho nên mới đến nơi này.
A tẩu dán vào tai nàng, thì thầm:
– A muội đừng lo lắng. Người kia thật sự tuấn tú phi phàm, vừa trẻ tuổi lại anh tuấn, lời lẽ lại tao nhã hành vi cử chỉ lịch sự, không hề có tính hung bạo thô lỗ gi cả. Nếu muội không tin thì tự mình đi nhìn một cái là biết a tẩu không lừa muội đâu.
Thiếu nữ này chính là Vương nữ Mộ Phù Lan.
A tẩu nàng Lục thị thấy tin tức hôn sự đã định truyền đến, tiểu cô liền buồn bã không vui, thế là nàng cố ý đi xem mặt người đó trước. Xét về xuất thân và lai lịch của người họ Tạ này, nàng vốn cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, không ngờ đối phương lại là nhân tài như vậy, thế là thở phào yên tâm, trở về liền kể cho tiểu cô nghe ý kiến của mình. Thấy tiểu cô không có phản ứng gì nhiều, cho rằng tiểu cô không tin, để an ủi tiểu cô, nên mới nửa dỗ nửa dẫn, lúc này dẫn tiểu cô đến đây.
Đoán rằng tiểu cô tận mắt thấy người đó, dù trong lòng vẫn còn phản đối cuộc hôn nhân này, e rằng cũng sẽ không quá sợ hãi hay đau khổ.
Phụ vương đã đồng ý lời cầu hôn của một tên đại đạo giang dương đột nhiên xuất hiện, muốn gả nàng cho hắn. Tuy rằng từ khi hiểu chuyện, nàng đã biết hôn sự không thể do mình quyết định, nhưng từ khoảnh khắc biết tin, tâm trạng Mộ Phù Lan liền trở nên u ám.
Trước mắt lướt qua đôi mắt sáng ngời mang theo ý cười mà nàng vô tình gặp được ở Quân Sơn mấy ngày trước, tâm trạng nàng càng phiền muộn hơn. Trước mặt a tẩu, tuy đã cố gắng che giấu, cuối cùng nàng vẫn không thể có được tâm trạng thoải mái như thường ngày.
Biết a tẩu đã nhìn ra, a tẩu thương nàng, và nàng cũng không nỡ để a tẩu thất vọng. Nàng khẽ cười gượng, hơi vén một khe hở nhỏ ra, ủ rũ nhìn ra ngoài.
Trong yến đường đèn đuốc sáng rực như ban ngày, tiếng cười tiếng nói chuyện vui vẻ, nhiều người như vậy, nàng liếc mắt liền thấy người thanh niên ngồi ở vị trí thứ hai tôn quý ngay bên cạnh phụ vương.
Thật sự là tướng mạo của hắn quá mức xuất chúng, cho dù xung quanh người người chen chúc, hắn vẫn là lang quân tuyệt sắc độc nhất vô nhị, như ngọc như bích, khiến người ta liếc mắt đã nhìn thấy hắn.
Đôi mắt nàng như bị ghim lại.
Tuy chỉ là một bên mặt, nhưng nàng lập tức nhận ra người thanh niên này chính là người mà mấy ngày trước đã giúp nàng cứu con chim non rơi xuống vách núi dưới cây bách già ở Quân Sơn! Dường như tâm linh tương thông, hắn lại như biết nàng đang trốn ở đây nhìn hắn vậy, không hề báo trước mà chậm rãi quay đầu lại, hai ánh mắt chuẩn xác chiếu thẳng vào tấm màn nơi nàng ẩn mình.
Nàng đứng sững người, nhất thời không phản ứng, cho đến khi thấy khóe môi hắn khẽ cong lênmỉm cười nhẹ, nàng mới hoàn hồn.
Hắn phát hiện ra mình rồi! Hắn đang cười với mình! Mặt nàng lập tức nóng bừng, tay run lên, tấm màn giữa ngón tay tuột khỏi tay khép lại trước mặt nàng, tựa như một làn sóng nước khẽ lay động trong gió, che khuất nàng khỏi tầm mắt hắn.
Mộ Phù Lan vẫn đứng đó bất động. Chợt nghe bên tai có người khẽ hỏi:
– Sao rồi, thấy chưa? Chính là người bên cạnh phụ vương đó. A tẩu không lừa muội chứ…
Mộ Phù Lan mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, không dám dừng lại, càng không dám vén màn lên nhìn thêm một cái, quay người bỏ lại a tẩu chạy trối chết một hơi về đến khuê phòng của mình.
Nàng đóng cửa lại, ra lệnh không ai được vào, mình nhào lên giường, úp mặt vào chăn nằm im.
Mọi người đều nói cây bách già thông linh, phù hộ nhân duyên cho người hữu duyên. Hoặc là, là Quân Sơn Đại Đế rủ lòng thương xót nàng. Bằng không, vì sao nàng lại may mắn như vậy, ngày đó người thanh niên trên Quân Sơn khiến nàng vừa gặp đã không thể nào quên lại chính là vị hôn phu tương lai mà phụ vương muốn gả nàng cho hắn?
Trước mắt nàng không khỏi lại hiện ra bóng dáng tĩnh lặng của hắn đứng trên đường núi ngày đó khi nàng bất lực quay đầu lại và nhìn thấy. Gió núi thổi quét lá cây, khẽ làm vạt áo hắn lay động, hắn yên lặng đứng đó, chăm chú nhìn nàng —như thể hắn đã đứng đợi ở đó từ rất lâu trước đó rồi, chỉ đợi nàng chạy đến bên hắn, mở lời cầu xin giúp đỡ…
Nàng lật người, giơ tay lên che đi khuôn mặt đang nóng bừng của mình, niềm vui sướng tựa như mật ngọt từ sâu thẳm đáy lòng nàng dâng trào lên.
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!