Chương 98: (Vô Đề)

Đêm đã khuya. Phía sau chùa Hộ Quốc, thái giám Tào Kim đứng ở một bên nhìn bóng người đã một mình đứng lặng trong Tháp Lâm hồi lâu, trong lòng vô cùng khó hiểu.

Nhất triêu thiên tử nhất triêu thần, y là người của tiên đế, sau khi tiên đế qua đời, y vốn tưởng mình sẽ không được trọng dụng nữa, không ngờ sau khi thái tử kế vị vẫn tiếp tục tin tưởng trọng dụng y, khiến cho y cảm kích vô cùng, tất nhiên càng trung thành tận tụy hơn.

Phía tây Hà Tây, cuối chân núi Thiên Sơn có một tòa cô thành tên là Kim Thành. Mấy năm nay, người Bắc sau khi bị buộc phải rời khỏi Hà Tây liền chuyển sự chú ý sang Thiên Sơn. Bên trong Kim Thành tuy chỉ đóng quân vẻn vẹn hai nghìn binh sĩ, nhưng chính hai nghìn người này không những nhiều lần đánh bại dị tộc đến xâm phạm, đập tan ý đồ muốn chiếm đoạt thành trì này của chúng, mà tòa cô thành này vẫn sừng sững và vững chắc, trở thành sự bảo đảm an toàn cho phía nam Thiên Sơn, con đường thông thương giữa Hà Tây và Tây Vực vốn đã đứt đoạn mấy chục năm từ thời tiền triều lại một lần nữa thông suốt.

Đoàn lạc đà của thương nhân lại tấp nập qua lại giữa Tây Vực và Hà Tây, nối liền không dứt. Không những vậy, hôm nay, triều đình nhận được một tin tức, các nước Đại Uyển, An Tức, Nguyệt Thị ở Tây Vực ngưỡng mộ sự phồn hoa và hưng thịnh của thượng quốc phương Đông, khổ nỗi trước đây đường sá không thông, nay đã thông suốt không bị ngăn trở, liền phái sứ giả tiến về phía Đông để tỏ lòng tôn kính và trao đổi những gì mình có với hoàng đế.

Tin tức này khiến cho văn võ bá quan trong triều cảm thấy vô cùng vinh dự, nhưng không hiểu vì sao, hôm nay sau khi Thiếu đế lui triều, không thấy cậu có vẻ gì vui mừng mà ngược lại sau khi trời tối thì lặng lẽ rời khỏi cung đi tới nơi này, cử chỉ khác thường, khiến người ta khó hiểu.

Ánh mắt thiếu niên vẫn luôn chăm chú nhìn về phía Tháp Lâm, đột nhiên, bóng lưng khẽ động đậy.

– Tào Kim, trước đây ngươi quen biết tiên đế như thế nào? – Cậu không quay đầu lại, chỉ hỏi.

Thái giám im lặng một lát, nói:

– Nô tỳ sinh ra vốn hèn mọn, cơ thể không toàn vẹn. Năm bảy tuổi, nô tỳ bị cha mẹ bán cho một chủ thuyền buôn hàng dọc Trường Giang với giá hai quan tiền đồng. Người đó nuôi nô tỳ như chó, nô tỳ làm việc trên thuyền cho hắn, chịu sự chèn ép của hắn. Năm mười ba tuổi, người đó làm mất một gói hàng của khách, bồi thường chút tiền, đêm đó uống rượu trên thuyền, lấy nô tỳ ra trút giận. Hắn c. ởi quần áo nô tỳ, dùng dây thừng trói lại, lấy nến đốt hạ thể nô tỳ.

Nô tỳ đau đớn khôn cùng, cầu xin hắn, chỉ cần tha cho nô tỳ, nô tỳ nguyện làm bất cứ chuyện gì cho hắn, hắn lại cười càng lớn hơn. Ngay khi nô tỳ đau đến sắp ngất đi, nô tỳ nhìn thấy một người không lớn hơn nô tỳ bao nhiêu tuổi đột nhiên từ dưới nước chui lên, lên thuyền gi. ết ch. ết chủ thuyền…

Rõ ràng y đang nói về quá khứ bi thảm của mình, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh, như thể đó là chuyện của một người khác. Chỉ đến khi nói điều này, giọng điệu của y mới dừng lại và trở nên trầm xuống.

– Người đó chính là tiên đế. Lúc đó ngài bị thương, sắc mặt trắng bệch, từ đầu đến chân ướt sũng, còn chảy máu. Sau khi giết chủ thuyền, ngài ném xác hắn xuống nước, ngồi xuống chỗ chủ thuyền vừa uống rượu tự rót một chén rượu, uống xong, quay đầu hỏi nô tỳ có muốn theo ngài làm việc cho ngài không.

– Đây chính là tiền căn hậu quả năm xưa nô tỳ được hầu hạ tiên đế.

Thái giám nói xong, thấy thiếu niên trước mặt không lên tiếng, do dự một lát, khom người nói:

– Bệ hạ, không còn sớm nữa, nên về rồi ạ.

Thiếu niên tiếp tục đứng lặng một lát, im lặng quay người rời đi. Sau khi ra khỏi chùa, dưới sự hộ giá của tùy tùng lặng lẽ vào cung giống như khi ra cung.

Thiếu niên cảm thấy hoảng hốt, bước chân nặng nề, đi đến ngoài cửa cung Nguyên Thần Cung, cung nhân quỳ nghênh, bẩm báo:

–  Bệ hạ, Thái hậu vừa đến kinh rồi, giờ đang ở trong Ngự Thư Phòng ạ.

Thiếu niên ngước mắt lên nhìn cánh cổng cung điện sáng rực phía trước, niềm vui nhanh chóng tràn ngập trong mắt cậu. Cậu bước từng bước một rồi vội vã leo lên những bậc thang của cung điện. Trên người thiếu niên không còn thấy vẻ uy nghiêm thường ngày, cậu gần như là chạy thật nhanh vào trong.

Trong điện không thấy cung nhân, chỉ có một người phụ nữ, nàng đứng quay lưng về phía cửa sổ, dù quay lưng lại, nhưng thiếu niên vẫn nhận ra ngay lập tức.

– Mẫu thân!

Cậu rất kích động, không kìm nén được bật thốt ra gọi nàng như thế.

Mộ Phù Lan quay người lại, ánh mắt rơi vào mặt cậu. Chắc hẳn là nàng đã vội vã lên đường về kinh, trên khuôn mặt vẫn còn mang theo vài phần mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại nghiêm nghị chưa từng có.

Thiếu niên lập tức nhận ra sự khác thường từ nàng, tim thắt lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Lòng cậu khẽ chùng xuống. Cậu dừng bước, đứng trước mặt nàng, cười nói:

–  Mẫu thân ơi, sao mẹ đột nhiên quay lại vậy? Sao không báo cho con trước một tiếng để con còn ra đón ạ?

Mộ Phù Lan nhìn cậu, không nói gì.

Thiếu niên do dự một lát, khẽ nói:

–   Mẫu thân, mẹ làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra ạ…

– Hi Nhi, mẫu thân đến là muốn hỏi con, con có chuyện gì giấu diếm mẹ không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!