Trong phòng chỉ còn lại một mình Mộ Phù Lan, bên tai im ắng. Bên cạnh chiếc gương, ngọn nến trên tòa sen bằng thủy tinh đột nhiên bùng lên. Ngọn nến nhấp nháy một lúc rồi yên lặng lại.
Ánh nến phản chiếu trong mắt nàng, hơi nhấp nháy, ánh mắt nàng chăm chú nhìn vào đó rất lâu, dường như theo bản năng giơ tay lên, ngón tay thon dài từ từ để sát vào ánh nến.
Làn da bị bỏng do ngọn lửa. Một cơn đau nhẹ nhưng dữ dội lan nhanh từ đầu ngón tay khắp cơ thể nàng. Thế nhưng Mộ Phù Lan lại dường như không cảm thấy được. Chỉ có một tia đau đớn đen tối lóe lên trong mắt nàng.
Nàng lại nhớ đến Hi Nhi của nàng. Đứa con trai duy nhất của nàng, lúc nàng chết đi nó mới chỉ bốn tuổi mà thôi. Nàng làm sao nhẫn tâm bỏ lại con cho được? Với chấp niệm của mình, tinh hồn nàng không tiêu tan mà một chút linh đài bám vào cốc đèn trường minh ở trước bài trường sinh.
Mười năm dài đằng đẵng, bóng tối vô tận, nỗi cô đơn lạnh thấu xương.
Nàng nhìn hắn được như ý nguyện ngự cực thiên hạ. Nhìn hắn đế vương bá nghiệp, văn trị võ công, và cũng nhìn hắn tam cung lục viện, mỹ nhân như mây. Nhưng những điều này không liên quan gì đến nàng. Từ lâu nàng đã tâm lặng như nước rồi.
Nàng cố chấp không chịu rời đi, điều duy nhất nàng quan tâm là một ngày nào đó nhìn thấy Hi Nhi của nàng trưởng thành, tới lúc đó, nàng sẽ an tâm rời đi. Thế nhưng mà, chờ đến cuối cùng cái nàng chờ được lại là một màn khiến cho trái tim nàng tan nát.
Nỗi đau khi đầu ngón tay bị lửa đốt bỏng liệu có thể so sánh với nỗi đau khi chứng kiến Hỉ Nhi cắt cổ họng và chết trước mặt mình hay không. Ngực nàng như thắt lại. Trong giây lát, nàng cảm thấy như mình không thể thở được.
Nàng đột ngột đứng lên, đẩy cửa sổ ra. Gió lạnh thấu xương đập vào mặt. Nàng đứng trước cửa sổ, nhắm mắt lại, ngửa mặt hướng về bầu trời đêm đen kịt, hít thật sâu luồng không khí lạnh băng.
Quá khứ mà nàng cố tình không muốn nghĩ đến nữa bỗng chốc bùng nổ, như thể đi theo với nỗi đau từ đầu ngón tay đâm sâu vào trái tim, từng cái một, như những cây kim dày đặc, đâm sâu vào ngũ tạng lục phủ của nàng.
……
Mộ Phù Lan lần đầu tiên gặp Tạ Trường Canh vào mùa xuân năm nàng mười ba tuổi, trong một chuyến nàng đi lên Quân Sơn. Sau khi mẫu thân qua đời được mấy năm, sức khỏe của phụ vương nàng càng ngày càng sa sút, thiếu nữ bé nhỏ thường xuyên lo lắng cho cha. Ngày hôm đó, nàng đi thuyền đến Quân Sơn để tìm sư phụ hỏi về bệnh tình của phụ thân, tiện thể học hỏi sư phụ về một vài vấn đề về thảo dược.
Khi nàng tới lều thuốc của sư phụ thì được A Đại thông báo sư phụ đang có khách thăm. Theo như A Đại nói, khách thăm là một người thanh niên trẻ tuổi. Hình như là lúc trước sư phụ ra ngoài du ngoạn có gặp nguy hiểm và được người thanh niên trẻ tuổi này cứu, hai người quen biết nhau từ đó và thường có qua lại, trở thành huynh đệ kết nghĩa.
Chuyện của mình cũng không tính là quá cấp bách, hơn nữa khách đến còn là một người thanh niên trẻ tuổi. Một cô gái nhỏ mười ba tuổi mới bắt đầu hiểu biết sự đời, không còn là một đứa trẻ nữa. Nàng không cần A Đại thông báo, nói mình ngày mai sẽ lại tới.
Nàng xuống núi, khi đi qua cây bách già trong truyền thuyết thượng cổ thì dừng lại.
Gió núi hôm đó rất mạnh. Một chú chim non bị gió thổi bay khỏi tổ và rơi xuống một cụm dây leo già mọc trên vách đá. Quân Sơn ngoại trừ mở vào ngày mùng một và mười lăm mỗi tháng cho phép dân chúng lên núi bái tế Quân Sơn Đại Đế ra, bởi vì lăng mộ tổ tiên Mộ thị được xây dựng tại đây, ngày thường không cho phép dân thường leo lên đảo hoặc lên núi.
Lúc lên núi, nàng đã để lại thị vệ chờ ở chân núi, hiện tại chỉ có mấy thị nữ đi theo.
Mộ Phù Lan muốn cứu chú chim nhỏ, thế nhưng những dây leo này nằm quá xa vách đá, sâu hơn một trượng, ngay cả một người thị nữ trưởng thành cũng không thể với tới được.
Con chim non còn rất nhỏ, mỏ vàng nhòn nhọn há ra, thân hình lông xù xì, lông chim ở hai cánh còn chưa mọc hoàn toàn. Nó nằm ở trên dây leo, liên tục vỗ đôi cánh yếu ớt của mình, như thể đang cố gắng bay lên. Thế nhưng mỗi lần nó vỗ cánh càng chỉ khiến cho nó dịch chuyển ra bên ngoài hơn. Chỉ cần có một trận gió núi nữa thôi là nó sẽ rơi từ trên vách đá xuống dưới.
Con chim già lo lắng bay vòng quanh mép vách đá, phát ra những tiếng kêu sắc nhọn.
Mộ Phù Lan vội vàng phái người xuống núi gọi thị vệ, còn chưa đợi thị vệ đi lên, con chim non kia bởi vì giãy dụa vô ích mà lăn đến mép dây leo, sắp rơi xuống.
Vào lúc Mộ Phù Lan sốt ruột lo lắng thì đột nhiên, phía sau nàng đột nhiên có tiếng bước chân vang lên. Nàng quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên lạ mặt đang đi xuống con đường núi.
Người nọ nhìn tuổi tác tương đương với Vương huynh của nàng, mười tám mười chín tuổi, vóc dáng gầy mảnh, mặc trang phục màu xanh, áo bào căng đầy gió núi. Người đó dường như không để ý đến nhóm thiếu nữ lo lắng dưới gốc cây bách già, nét mặt đầy vẻ thờ ơ, nhìn về phía trước, đi dọc theo những bậc đá mà qua.
Ngay khi hắn sắp đi qua, Mộ Phù Lan giật mình bừng tỉnh gọi với hắn lại:
– Này, huynh đứng lại đó!
Người nọ dừng lại, thong thả quay đầu lại đi tới, nhìn nàng dò hỏi.
– Có con chim non bị rơi xuống kia, huynh xem có cách nào cứu nó lên được không?
Nàng năn nỉ hắn.
Người nọ khựng một chút cuối cùng vẫn bước tới mép vách đá gần như thẳng đứng, cúi xuống nhìn, sau đó với tay túm lấy một sợi dây leo rất to và kéo mạnh một cái, cuốn vào góc áo, buộc chặt lên vòng eo rắn chắc của mình, sau đó cúi xuống rút thanh chủy thủ màu trắng sắc nhọn từ trong ống ủng ra.
Hắn đâm con chủy thủ vào khe nứt trên vách đá, giẫm lên dây leo mọc trên vách đá, trèo xuống và nhanh chóng tiếp cận con chim non rồi mang nó lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!