Chương 7: (Vô Đề)

– Tạ Trường Canh, ngươi còn tới làm gì?

– Nếu không phải nể mặt cũi phụ thân thì hôm nay cô đã không cho phép ngươi bước vào Trường Sa Quốc một bước rồi!

Tiếng nói của Mộ Tuyên Khanh như quanh quẩn trên đỉnh điện rộng lớn trong thần miếu cao lớn.

Tạ Trường Canh vẫn rất bình thản, ở bên ngoài dùng lễ bái của thần tử với Vương, lễ xong nói:

– Những lời này của Vương rất vô lý, xin cho hỏi lý do là gì?

Ánh mắt của Mộ Tuyên Khanh giống như mũi tên phẫn nộ nhắm thẳng vào Tạ Trường Canh đối diện.

– Ngươi vốn dĩ là một tên đạo tặc, năm xưa phụ thân không để tâm tới thân phận của ngươi mà coi trọng ngươi, định hôn vương muội của cô cho ngươi. Trường Sa Quốc thực hiện lời hứa vào đầu năm đã gửi gắm vương muội cho ngươi. Không nói nó trèo đèo lội suối đến tận Quỳ Châu xa xôi, đêm tân hôn ngươi bỏ lại nó đi xa nhà. Từ sau khi nó đến Tạ gia hằng ngày phụng dưỡng trưởng bối, chủ trì nội trợ, yêu quý hạ nhân, nó đã từng có bất mãn hay oán hận gì không?

– Vương muội của cô đã làm sai chuyện gì mà chỉ mới vào Tạ gia chưa được nửa năm lại bị sỉ nhục như thế? Tạ gia ngươi rốt cuộc coi mình là môn đình cỡ nào mà dám khinh thường Ông Chủ Trường Sa Quốc ta?

Mộ Tuyên Khánh siết chặt nắm tay thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

– Tạ Trường Canh!

Chàng dùng giọng điệu căm ghét gằn ra tên người đứng đối diện.

– Tại sao lại có hạng mặt người dạ thú kiêu căng ngạo mạn như ngươi vậy chứ? Đúng là thứ đồ vô sỉ!

– Ngươi trăm phương ngàn kế làm ra đủ chuyện xấu xa, ba năm trước tới Trường Sa Quốc ta cầu thân là một lòng muốn bấu víu thăng cao. Là do phụ vương ta bị ngươi lừa gạt đã trợ giúp ngươi, nếu không liệu ngươi có thể đi vào quan trường thăng chức được nhanh như này không?

– Hạng đạo chích vong ân phụ nghĩa lòng lang dạ sói như các ngươi làm trễ tràng vương muội của cô, rõ ràng là khinh thường Trường Sa Quốc ta không có ai hay sao?

– Tạ tiết độ sứ, hiện tại ngươi quyền cao chức trọng không ai sánh bằng, Trường Sa Quốc ta chỉ là một nước nhỏ nhưng tổ tiên Mộ thị đời đời anh liệt, bậc con cháu như cô dù có vô năng cũng sẽ không ngồi yên nhìn vương muội bị ngươi làm nhục đâu!

– Ngươi tới bái tế tiên vương, cô không làm khó ngươi. Nếu đã bái xong rồi thì mời ngươi đi về cho! Miếu nhỏ Trường Sa Quốc ta không chứa được vị đại Phật ngươi đâu!

Chàng dừng một chút, ném mạnh công văn xuống đất.

– Ngươi hãy nghe cho kỹ, bắt đầu từ hôm nay, Mộ thị ta cùng với Tạ gia ngươi không còn liên quan gì nữa! Vương muội của cô cũng không còn liên quan đến ngươi nữa! Nam có cưới nữ có gả cũng là chuyện của từng người!

Nói xong chàng phất tay áo bỏ đi.

– Từ đã!

Tạ Trường Canh vẫn luôn im lặng đột nhiên cất tiếng.

Mộ Tuyên Khanh đứng lại, nhưng không hề quay người lại.

Tạ Trường Canh cũng không xem thứ dưới đất mà đi qua nó.

– Ý của điện hạ thế nào Tạ mỗ hiểu. Những câu mắng của điện hạ câu nào cũng mắng rất đúng, Tạ mỗ không có gì biện bạch và cũng không có gì giải thích. Có điều trong này đích thực là có chút hiểu lầm, nếu chúng ta không nói rõ mà cứ để tổn thương hoà khí, chỉ sợ sẽ phụ sự dạy bảo của nhạc phụ lúc tứ hôn đối với Tạ mỗ!

Mộ Tuyên Khanh từ từ quay người lại, lạnh lùng nhìn hắn.

– Không dám giấu giếm, lần này ta tới đây ngoài việc bái tế tiên vương cùng liệt tổ Mộ thị Trường Sa Quốc thì còn muốn đón Ông Chủ trở về…

– Còn đón trở về làm gì? – Mộ Tuyên Khanh giận dữ. – Làm nhục người ta như vậy ngươi còn ngại chưa đủ?

Tạ Trường Canh vẫn rất bình tĩnh.

– Nếu Tạ mỗ không nghĩ nhầm, nguyên nhân điện hạ giận giữ chắc là vì chuyện mẫu thân ta từng nhắc chuyện nạp thiếp với Ông Chủ. Nhưng điện hạ chỉ biết một mà không biết hai, đúng là trong đó có hiểu lầm cần sự giải thích của Tạ mỗ.

Mộ Tuyên Khanh chỉ cười nhạt không nói gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!