Đèn tắt.
Vì bị thương ở lưng nên Tạ Trường Canh phải nằm nghiêng, quay lưng về phía nàng mà ngủ.
Đêm dần dần buông xuống.
Mộ Phù Lan cảm thấy người bên cạnh mình từ từ xoay người lại.
Bàn tay của một người đàn ông đặt trên cơ thể nàng. Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn, xuyên qua lớp quần áo, có thể cảm nhận rõ trên làn da nàng. Một lát sau, bàn tay luồn qua lớp quần áo, vu. ốt ve làn da ấm áp và mịn màng rồi từ từ di chuyển xuống dưới.
Mộ Phù Lan mở mắt, trong đêm tối mịt mù, hai người không nhìn thấy mặt nhau, nàng nói:
– Sao ngài không nghỉ ngơi cho tốt để cơ thể khỏe lại đi? Nhỡ bị chảy máu thì sao.
– Chờ khỏi hẳn rồi cũng không hẳn muộn.
Giọng điệu của nàng dường như đang bảo hắn nên ăn gì và mặc gì vào ngày mai. Bàn tay người đàn ông dừng lại, đột nhiên mở năm ngón tay ra, nắm lấy vòng eo thon thả của nàng và kéo nàng về phía mình.
Trên người đột nhiên có sức nặng, những chiếc xương sườn mỏng manh của nàng bị đè nhẹ xuống. Cơ thể của người đàn ông đã phủ lên người nàng. Một hơi thở nóng hổi phả vào tai, Mộ Phù Lan cảm thấy một khuôn mặt đang tiến lại gần mình, môi cọ qua gò má nàng.
– Nàng không cần giả vờ tử tế đâu! Nếu ta chết đi nàng mới vui! – Hắn áp mặt vào tai nàng, nghiến răng như uất hận nói.
Mộ Phù Lan hơi nghiêng đầu, cố gắng bình tĩnh tránh né miệng hắn.
– Tùy ngài thôi. – Nàng nói.
Hắn ngừng lại, rồi dừng không tiếp tục nữa, vẫn nằm lên người nàng như thế.
– … Lưng ta đau nhức… như có những con giun đang gặm nhấm xương cốt… Ta không thể ngủ được… Dạo này đêm nào cũng như vậy.
– Nàng ra tay quá tàn nhẫn.
Một lúc lâu sau, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng thì thầm khàn khàn của hắn, dường như hắn đang giải thích hành động của mình lúc này, hoặc là đang than phiền sầu muộn.
Nàng ngẩn ra.
Trong bóng tối, nàng cảm thấy có một bàn tay đưa ra nắm lấy tay nàng và kéo cánh tay nàng vòng qua eo lưng hắn.
– Nàng xoa giúp ta đi.
Mộ Phù Lan do dự một lát, cuối cùng đưa tay lên vết thương mà mình đã đâm hắn, đặt lòng bàn tay lên đó và xoa nhẹ.
Khuôn mặt hắn vùi vào bên cổ nàng, bất động.
Mộ Phù Lan bị hắn ép tới khó thở, xoa xoa nhẹ cho hắn một lúc, sau đó sờ lên vai người đàn ông dường như đã ngủ say, đẩy đẩy hắn, nói:
– Ngài nằm xuống đi….
Còn chưa nói hết, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên áp môi mình vào môi nàng, hơi thở nóng hổi, thân hình cứng rắn áp chặt vào người nàng.
Mộ Phù Lan giãy dụa mấy lần rồi cũng từ bỏ, chờ hắn buông miệng mình ra nàng có thể mở miệng nói được, nhắm mắt lại nói:
– Có chuyện này thiếp muốn nói với ngài.
Tay hắn hối hả cởi y phục của nàng, miệng thì không để ý ừ một tiếng.
– Những lời ngài nói trong thư phòng hôm nay thiếp đều nhớ kỹ, nhưng có một chuyện thiếp muốn nói rõ với ngài. Thiếp làm tròn trách nhiệm làm vợ, có bao gồm cả việc sinh con nối dõi cho ngài không?
Tay hắn dừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!