Ngày hôm nay, Lục thị chuẩn bị xong lễ tế thần, mang theo một đoàn tùy tùng cùng Mộ Phù Lan ra khỏi thành đi đò đến Quân Sơn và đến Thần Điện tế tạ thần minh hiển linh đã phù hộ trượng phu mình đã hóa dữ thành lành khỏi nguy hiểm ngày hôm đó.
Tế thần xong, chị dâu em chồng đi ra khỏi Thần Điện, lúc đi xuống núi, Phù Lan hỏi:
– A tẩu, sư phụ còn ở trong núi không, nếu còn muội muốn đi thăm hỏi lão nhân gia ạ.
Sư phụ họ Lý, là danh y đương thời, mọi người thường gọi ông là Lý Dược Ông. Hồi trẻ, ông từng làm thái y ở trong cung, về sau ra cung đi du lịch tứ phương, vừa biên soạn y thư vừa hành nghề y trong dân gian. Nhiều năm trước, ông du hành đến Động Đình, yêu thích núi sông nơi đây và định cư ở Quân Sơn. Phụ thân Mộ Phù Lan ngưỡng mộ danh tiếng đã đích thân tới thăm hỏi, dần dần thường xuyên qua lại.
Dược ông thấy Vương Nữ tuổi còn nhỏ nhưng lại có hứng thú đối với thảo dược của mình, cũng thấy nàng rất thông minh, nên đã thu nhận nàng làm bán đệ tử, lúc rảnh rỗi dạy cho nàng y thuật.
Đầu năm lúc Mộ Phù Lan xuất giá, sư phụ còn ở Quân Sơn.
Lục thị nói:
– Muội xuất giá không bao lâu thì Dược ông cũng xuống núi, còn chưa biết ngày về là ngày nào.
Phù Lan nói:
– A tẩu, tẩu về thành trước đi, muội muốn đến dược viên chỗ sư phụ một chút ạ.
Lục thị biết mối quan hệ giữa tiểu cô và Dược ông liền gật đầu:
– Cũng được. Thế tẩu về trước, muội cũng về sớm nhé.
Mộ Phù Lan đáp vâng, nhìn theo Lục thị xuống núi, nàng thì đi theo đường núi đi đến chỗ ở của Dược ông. Đây là một căn nhà đất nhỏ ẩn mình giữa lưng chừng núi, có hàng rào tre, mấy gian xá cỏ, phía sau có một vườn thuốc rộng lớn. Sư phụ đã xuống núi, nhưng nơi này vẫn có người hầu nhỏ tên là A Đại trông nom vườn thuốc.
A Đại là cô nhi, được sư phụ nhặt được nuôi lớn, con người trung thực, đang bận rộn ở sau phòng, chợt thấy Vương Nữ tới thì vui mừng khôn xiết, bội thả cái cuốc xuống chạy ra đón.
Phù Lan kêu cậu cứ mặc mình. Đi vào vườn thuốc, nàng giúp phơi khô một số loại thảo mộc mới hái, bận rộn đến nỗi nửa ngày trôi qua mới biết.
Mộ mụ mụ bắt đầu thúc giục nàng trở về thành.
Mặt trời đã lặn về hướng Tây, Mộ Phù Lan biết đã đến lúc phải rời đi, nàng dặn dò A Đại trông nom vườn thuốc thật tốt, rửa tay đi ra, đoàn người xuống núi, lúc đi qua một cây bách già, thị nữ Thù Du nói:
– Ông Chủ, họ nói cây bách già này là cây thần, rất linh, rất nhiều người chuyên đến đây để bái lạy nó. Chúng ta đi qua nó, hay là cũng qua lạy nó đi.
Cây bách già bám rễ sâu vào vách núi, rễ đan xen, cành lá xum xuê hàng ngàn năm vẫn bất động bất chấp gió núi mạnh.
Phù Lan dừng lại nhìn về phía xa một lúc.
– Cũng muộn rồi, xuống núi đi.
Nói xong, nàng thu hồi ánh mắt, xoay người tiếp tục đi xuống bậc thang núi.
Địa phương có một truyền thuyết kể rằng, cây bách già mọc trên vách đá giữa núi Quân Sơn này là lúc khai thiên Tương quân cùng Tương phu nhân đích tay trồng, cùng tuổi với Quân Sơn, nó có thể ban phước nhân duyên cho mọi người.
Trong số những người đồng hành có mấy nha hoàn tuổi còn nhỏ có chút xúc động, không ngờ Vương Nữ không có hứng thú nên đành bỏ cuộc, theo họ xuống núi. Những thị vệ chèo thuyền chờ dưới chân núi đưa đoàn người Mộ Phù Lan lên bờ, lên xe ngựa, khi quay trở lại thành thì trời đã tối hẳn.
Mộ Phù Lan vừa bước vào vương phù thì biết được một tin tức.
Tạ Trường Canh đã bình định được loạn Giang Đô Vương và phái người đưa tới một phong thư cho Mộ Tuyên Khanh, nói mình ít ngày nữa sẽ tới đến Trường Sa Quốc.
Lục thị được bẩm báo Phù Lan về phủ thế là mang theo thư vội vàng đi vào khuê phòng của tiểu cô, nhìn thấy nàng thì cười thật tươi.
– Lan Nhi này, trong thư muội phu nói đệ ấy sắp tới đây rồi, mục đích là bái tế phụ vương. Đương nhiên ngoài bái tế phụ vương thì chắc chắn là đón muội trở về rồi.
Thành hôn mới hơn nửa năm, tiểu cô không màng khoảng cách sông núi xa xôi tự mình trở về Trường Sa Quốc. Tuy nói là do Quân Sơn Đại Đế báo mộng, nàng không yên tâm về vương huynh cho nên mới gấp rút trở về, nhưng mấy ngày nay Lục thị từ trong miệng thị nữ Thù Du biết được Tạ mẫu cũng không phải người dễ ở chung. Ngày đó tiểu cô khi rời đi còn từng phát sinh mâu thuẫn với Tạ mẫu, Tạ mẫu thậm chí nhắc đến chuyện nạp thiếp.
Tân hôn mới hơn nửa năm, trượng phu không có nhà, tân phụ phớt lờ sự cản trở của bà mẫu nhất quyết trở về nhà mẹ đẻ. Mặc dù sự việc có nguyên nhân của nó, thế nhưng ở trong mắt người đời tân phụ là người vô lý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!