Hai ngày trôi qua, phạm vi tìm kiếm ngày càng mở rộng nhưng vẫn không có tin tức gì về tung tích của Hi Nhi. Mộ Phù Lan đi theo những người khác vào vùng đất hoang vu rộng lớn bên ngoài trại ngựa, tìm kiếm liên tục đến chiều tối ngày thứ ba cuối cùng nhận được tin tức có một đội quân lính khác được phái đi tìm kiếm đã phát hiện ra một chiếc giày trẻ em bên cạnh một đầm lầy cách đó hàng chục dặm.
Khi nàng chạy tới nơi và nhìn thấy cảnh tượng đó, máu trong người lập tức ngừng chảy.
Một chiếc giày nhỏ nằm trên mặt đất, bên cạnh là một vũng máu khô. Vài binh lính còn đang thì thầm bàn tán về dấu chân động vật mà bọn họ nhìn thấy gần đó, nói rằng ngoài móng ngựa ra còn có dấu chân sói.
-…Chắc là lành ít dữ nhiều rồi…
Tiếng nói chuyện của họ theo gió thoáng rơi vào tai Mộ Phù Lan.
Lúc Hi Nhi bị mang đi là đi chân không. Trên đường đi Tạ Trường Canh đã làm cho cậu một đôi giày, hắn nhận lấy chiếc giày từ tay binh lính cúi xuống xem xét rồi tức khắc nhận ra.
– Đây là giày Hi Nhi, có đúng không?
Một giọng nói nghẹn ngào cất lên bên tai hắn.
Hắn ngẩng lên, nhìn thấy nàng đã rưng rưng nhìn mình, từ từ bước về phía hắn hỏi.
Đối diện với đôi mắt đỏ ngầu trên khuôn mặt tái nhợt trước mặt, trong giây lát, hắn cũng không biết phải trả lời nàng thế nào.
Hắn im lặng.
– Ngài nói đi!
Nàng đột nhiên trợn mắt lạnh lùng ép hỏi.
Tiếng ồn này khiến mọi người xung quanh giật mình, tất cả đều nhìn sang, thấy tình hình này đều vô cùng kinh ngạc.
Năm ngón tay của Tạ Trường Canh chậm rãi nắm chặt chiếc giày nhỏ dính đầy bùn đất trong tay, hạ thấp giọng đáp:
– Đúng vậy.
Từ ngày Hi Nhi của nàng bị mang đi, trong lòng nàng chưa từng có một khắc bình yên, trải qua một chặng đường dài, cuối cùng cũng đến nơi này, nhưng chờ đợi nàng lại là một tin tức này.
Thời gian trước, nàng không màng ăn uống, càng không thể nào ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt nàng sẽ hiện ra khuôn mặt Hi Nhi, hai bàn tay nhỏ ôm lấy cổ nàng, cười tươi rói gọi mẫu thân. Tinh thần của nàng đã căng thẳng như dây cung từ lâu, khi Hi Nhi mất tích, nàng đã ở bờ vực sụp đổ.
Nàng chỉ không dám nghĩ đến và cũng từ chối nghĩ tới bất kỳ khả năng xấu nào.
Nàng nín một hơi, trong lòng liên tục tự nhủ rằng Hi Nhi vẫn an toàn, chỉ là bị lạc ở một nơi không ai biết đến, con trai nàng vẫn ổn. Chính vì dựa vào một hơi thở này mà nàng vẫn luôn chống đỡ được đến hiện tại. Thế mà vào khoảnh khắc này, khi nghe được từ "đúng vậy" phát ra từ miệng hắn, cảm giác như có một sợi dây cung đột nhiên đứt phựt bên tai, ong lên.
Nàng ngã chống đầu xuống đất.
Tạ Trường Canh giật mình, vô thức đưa tay ôm lấy cơ thể mềm nhũn trong lòng, gọi nàng. Đầu nàng gục xuống ngực hắn, mắt nhắm nghiền, không phản ứng gì.
Hắn bế nàng lên, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sắp tối dần. Từ đây đến trang trại ngựa đã rất xa, không kịp quay về. Hắn ra lệnh cho thủ hạ thu đội, tìm một chỗ cao dựng lều trại, tạm thời nghỉ đêm ở đó.
Lều trại nhanh chóng được dựng lên, Tạ Trường Canh bế người vào trong lều vải và đặt nằm trên giường, sau đó gọi quân y đi cùng vào.
Quân y kiểm tra cho nàng xong bẩm báo:
– Có lẽ Ông Chủ quá mệt nhọc và lo âu, phiền muộn, vừa rồi lại nghe được tin dữ nên mới ngất đi. Cứ để Ông Chủ nghỉ ngơi một lát sẽ tỉnh lại, Tiết độ sứ không cần lo lắng.
Quân y lui ra ngoài, Tạ Trường Canh cúi xuống nhìn khuôn mặt tái xám với quầng thâm dưới ánh đèn, chậm rãi đưa tay vén góc chăn cho nàng.
Sáng hôm sau, khi trời còn sáng, Lưu An đã đến tìm hắn hỏi về những sắp xếp tiếp theo. Tạ Trường Canh đứng ngoài lều, nhìn cảnh hoang vu vô tận được bao phủ trong sương sớm, khẽ nhíu mày, một lát không phản ứng gì.
Lưu An liếc nhìn căn lều phía sau rồi hạ thấp giọng:
– Chúng ta đã tìm kiếm nhiều ngày, nhưng diện tích quá lớn, giống như mò kim đáy biển, hơn nữa hôm qua chúng ta còn thấy đôi giày kia, bên cạnh còn có dấu chân sói, rất có thể tiểu công tử đang gặp nguy hiểm. Không phải mạt tướng nói lời không hay, nhưng dù tìm được chỉ sợ cũng chỉ còn lại xương cốt mà thôi…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!