Sau khi rời khỏi Liên Thành, Tạ Trường Canh không đi theo lộ trình ban đầu trở về Hà Tây ngay mà đi theo một con đường khác, đặt chân đến Ngô Châu, nơi giáp ranh với Tam Miêu. Hắn định đi đường tắt nhanh chóng trở về quê nhà ở huyện Tạ Quỳ Châu để thăm mẹ già đã lâu không gặp, sau đó mới trở về Hà Tây.
Lúc chạng vạng, ngựa đã phi nước đại cả ngày, chỉ nghỉ ngơi một lát, chân cũng dần mất sức. Tạ Trường Canh ra lệnh cho chúng đi chậm lại. Lúc này, ngựa của một thị vệ bên cạnh đột nhiên hí lên một tiếng khó chịu, vó trước giơ cao, nếu thị vệ này không phải là người cưỡi ngựa giỏi thì đã bị hất ngã từ lâu rồi. Thị vệ giật mình, dùng sức khống chế ngựa, sau đó giơ roi trong tay lên đang định quất ngựa, đột nhiên cảm thấy hơi rung chuyển, quay đầu lại, thấy cành lá cây ven đường xào xạc, xa xa có tiếng chim kêu, đột nhiên hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
– Đại nhân, động đất rồi!
Tạ Trường Canh đã nhận ra có điều gì đó không ổn, nên đã xuống ngựa, ra lệnh cho tùy tùng cũng xuống ngựa hết, mấy người đứng ở bên đường, ổn định ngựa đang bị hoảng sợ. Chờ cho trận rung chuyển này qua đi, bốn phía lại trở nên yên bình, đoàn người tiếp tục lên đường, đi được một đoạn, họ bắt gặp ven đường có tòa miếu thổ địa có lẽ là quá xuống cấp, cộng thêm đã nhiều năm không được tu sửa, không trụ được trận động đất mà đã sụp đổ một nửa.
Đoàn người cưỡi ngựa đi qua, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt từ phía sau. Bên dưới đống đổ nát, giống như có một người bị đè bẹp.
– Đại nhân?
Tùy tùng nhìn Tạ Trường Canh.
– Cứu người ra đi.
Tạ Trường Canh dừng ngựa lại, quay đầu nhìn rồi phân phó một tiếng.
Tất cả tùy tùng đều xuống ngựa chạy trở lại, một số người cùng nhau khiêng những thanh gỗ gãy, đào bới đống đổ nát cứu một người từ bên dưới ra. Người nọ là một người đàn ông trung niên, toàn thân phủ đầy đất, một chân bị mắc kẹt bởi một thanh xà, khi được kéo ra, anh ta nằm trên mặt đất, tay ôm chặt một tay nải.
Tùy tùng băng bó vết thương chảy máu cho anh ta. Người kia dần dần bình tĩnh lại, nói mình làm ăn buôn bán nhỏ, đã hơn một năm chưa về nhà, nay đã tích cóp được chút tiền của, nhớ nhà muốn về nhà với vợ con. Ai ngờ đâu trên đường về nhà sẩm tối vừa tới nơi này, đang vừa đói vừa khát và cũng rất mệt mỏi, nhìn thấy có ngôi miếu nát bên đường muốn đi vào nghỉ ngơi ăn uống một lát rồi tiếp tục lên đường, không ngờ lại gặp phải trận động đất, anh ta không kịp chạy thoát, bị nóc nhà đổ xuống đè vào người, may mắn là gặp được bọn họ, nếu không mình đã lành ít dữ nhiều chết ở chỗ này rồi.
Tạ Trường Canh hỏi nhà của người này ở đâu, biết đó chính là thôn xóm mà đoàn người của mình lúc lên đường đã đi qua, cách nơi này khoảng mấy chục dặm đường.
– Cầu xin ân nhân có thể chuyển lời cho người nhà giúp tôi được không. Trong nhà tôi chỉ có vợ và con nhỏ, không biết giờ họ ra sao rồi, có làm sao không?
Người kia khẩn cầu.
Tạ Trường Canh nhìn sắc trời dần tối, do dự một lát rồi ra lệnh cho người của mình lên ngựa quay đầu dẫn người kia trở về.
Lúc vào thôn thì trời đã tối đen. Hầu hết các ngôi nhà trong thôn đều còn nguyên vẹn, ngoại trừ một số vết nứt trên tường nhưng không ảnh hưởng nhiều, dân trong thôn dần bình tĩnh lại sau cơn hoảng loạn.
Người vợ của người đàn ông bị thương kia đã cùng với mấy đứa con nhỏ trải qua trận động đất vào buổi tối, mặc dù họ không bị thương, trong nhà cũng chỉ có một vài chiếc bát đĩa bị vỡ nhưng vẫn rất hoảng sợ, không dám ngủ. Người vợ khi đang trông chừng hai con gái đang ngủ thì nghe bên ngoài có tiếng gọi của trượng phu, giống như đang nằm mơ, chị ta vội vã ra mở cửa, nhìn thấy trượng phu mình xa nhà nhiều năm quả nhiên đã trở về, nhưng toàn thân đầy máu.
Chị ta hỏi rõ tình hình, sau đó vừa khóc vừa cười đỡ chồng vào nhà, cảm tạ đoàn người Tạ Trường Canh đã cứu trượng phu mình, lại kéo hai đứa con đang ngủ dậy bảo chúng quỳ xuống gọi ân nhân và dập đầu với hắn.
Tạ Trường Canh bảo chị ta đứng lên, hỏi xem có căn phòng nào trống để họ có thể nghỉ qua đêm không. Người phụ nữ vâng dạ nói có, rất nhanh đã thu dọn xong mấy phòng trống, biết họ còn chưa ăn cơm liền nhanh nhẹn đi nấu cơm rồi bưng ra.
Tạ Trường Canh bảo tùy tùng ăn cơm cùng với mình.
Bên kia, người đàn ông bảo vợ mình gỡ tay nải mình mang về ra. Người phụ nữ cởi ra, nhìn thấy bên trong ngoài món đồ chơi trượng phu mua cho con gái thì còn có một cây trâm bạc có hoa văn tinh xảo, biết là anh ta mua tặng cho mình, chị ta hạnh phúc vô cùng, ngoài miệng thì trách móc trượng phu tiêu tiền lung tung hoang phí. Người đàn ông nói đợi mình kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì sẽ mua cho chị ta một chiếc trâm cài tóc mới, lại thở dài buồn bã nói mình đã xa nhà một thời gian dài, việc trong nhà toàn một tay phụ nhân lo liệu, bây giờ về nhà thấy chị ta gầy đi rất nhiều, trong lòng xót biết bao nhiêu.
Người vợ nói trượng phu bôn ba bên ngoài mới vất vả, mình không vất vả, hơn nữa lúc nào cũng nhớ thương anh ta, lúc rồi nhìn thấy anh ta về còn tưởng đang nằm mơ. Trong lúc nói chuyện, giọng nói cứ nghẹn ngào mãi.
Mấy người đang ăn cơm quanh ngọn đèn dầu mờ nhạt trên bàn. Tiếng thì thầm của đôi vợ chồng ngay phòng bên cạnh vọng vào qua bức tường mỏng lọt vào tai họ. Mấy tùy tùng đi theo Tạ Trường Canh đều đang độc thân, nghe hai vợ chồng nói chuyện thân mật tình cảm, cả đám nhìn nhau rồi lại đồng loạt nhìn Tiết độ sứ.
Tạ Trường Canh mặt không biểu cảm đưa mắt nhìn lại, mấy người lại vội vã cúi đầu ăn cơm.
Tạ Trường Canh chỉ ăn vài miếng là xong, đặt bát đũa xuống.
Một lát sau, người phụ nữ đi tới, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, trên mặt nở nụ cười, hỏi bọn họ đã no chưa, nếu vẫn chưa no, chị ta sẽ hấp thêm mấy cái bánh nữa mang tới.
Tạ Trường Canh nói mình đã no, cảm ơn chị ta, đợi người phụ nữ kia dọn dẹp bát đĩa đi rồi, hắn bảo tùy tùng nghỉ ngơi, sau đó để nguyên quần áo nằm xuống.
Trong phòng tối đen như mực, màn đêm dần buông xuống, hẳn là đã canh ba, Tạ Trường Canh đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ truyền đến từ phòng bên cạnh. Mặc dù âm thanh đã được triệt tiêu đến mức rất thấp, nhưng tiếng kẽo kẹt của chân giường và tiếng thở hổn hển tự nhiên của đôi nam nữ vẫn xuyên qua bức tường và truyền đến tai hắn, hắn có thể nghe rất rõ ràng.
Tùy tùng ngủ cùng phòng với hắn ngủ trên sàn ban ngày đi đường vất vả ăn no xong nằm xuống một cái, biết nơi này cũng an toàn, không cần phải cảnh giác, thế là yên tâm ngủ thiếp đi, tiếng ngáy hết đợt này đến đợt khác, đã ngủ không biết trời trăng gì nữa.
Tạ Trường Canh nhắm mắt, trở mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!