Chương 4: (Vô Đề)

Ở buồng trong, Tạ mẫu nghe được giọng con trai mở bừng mắt ra, ngồi dậy xuống giường khoác áo vào gấp gáp đi ra, miệng reo lên:

– Con trai về rồi à?

Tạ Trường Canh cởi chiếc áo tơi ướt sũng trên người xuống đưa cho A Miêu vừa chạy tới, sau đó bước qua bậu cửa sải bước tới gần mẫu thân. Thu Cúc không đón được gì, trơ mắt nhìn A Miêu phấn khởi ôm áo tơi đắc ý nhìn mình, nét mặt cứng đờ, ghê tởm nhìn chằm chằm vào dòng nước mũi từ chảy ra từ mũi cô hầu nhỏ.

– Còn không cất đi, mặt đất đang ướt, ngộ nhỡ lão phu nhân bị trượt chân thì sao!

A Miêu cũng không giận, hít mũi một cái, cười hì hì chỉ vào vạt áo cô ta:

– Cổ áo của ngươi…

Thu Cúc nhìn xuống, bấy giờ mới phát hiện trên cổ áo mình còn dính vỏ hạt dưa, mặt mày tức khắc đỏ lựng lên, vội phủi đi, ngước lên thấy A Miêu đầy vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, liền đè thấp giọng mắng:

– Ngươi cẩn thận đấy cho ta, cố tình giả ngu chơi xấu, xem có ngày ta có xẻo mũi tởm ngươi đi không.

A Miêu năm sáu tuổi bị nhiễm bệnh bị bỏ lại bên dịch xá. Hồi đó mùa đông khắc nghiệt, cô bé trong bộ quần áo tả tơi, cuộn tròn trên nền tuyết, nom không khác gì một con mèo con, khi sắp bị chết cóng thì Tạ phụ nhìn thấy xót thương nhặt về nhà. Tạ mẫu phàn nàn một hồi thì cũng nuôi lớn cô bé, từ đó cô bé trở thành người hầu trong nhà.

A Miêu đầu óc không được sáng sủa cho lắm, cứ ngây ngây ngốc ngốc, có lẽ cái mũi cũng bị ảnh hưởng, mỗi khi thời tiết thay đổi là nước mũi chảy dòng dòng. Bệnh vặt này càng lúc càng nặng, đầu năm phu nhân vào cửa có đưa cô bé đi khám bệnh, đã uống thuốc được một thời gian, điều trị dần dần, mặc dù không chữa được tận gốc nhưng so với năm rồi thì đã đỡ lên rất nhiều.

Cô bé cũng không sợ Thu Cúc, cười nhạo lẩm bẩm:

– Gia về một cái là trát phấn bôi son lên mặt, trông như mông khỉ…

Thu Cúc quắc mắt với cô bé, lại muốn đi véo tai cô nhóc, A Miêu liền xì mũi vung về phía cô ta. Thu Cúc tái hết mặt mũi luống cuống lui về sau tránh.

A Miêu hừ một tiếng, hếch cằm lên ôm lấy áo tơi chạy biến đi.

Thu Cúc nghiến răng kèn kèn căm hận, trong lòng hận không thể chém con nha hoàn ngu ngốc này thành vạn đoạn cho hả giận, lại nghe được bên trong tiếng nói chuyện của Tạ mẫu với Tạ Trường Canh, liền đè cơn giận xuống, lén lút đi đến cạnh cửa dựng tai lên nghe.

Tạ Trường Canh đỡ lấy mẫu thân, nở nụ cười tươi.

– A mẫu, là con đây. Con đã về rồi.

Tạ mẫu mừng rỡ khôn xiết, cầm lấy tay con trai đã nửa năm không gặp, nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, miệng lải nhải hắn gầy rồi, lại thấy quần áo và giày trên người hắn bị nước mữa sối ướt sũng, gọi to:

– Thu Cúc đâu, mau vào hầu hạ Gia thay quần áo!

Thu Cúc "dạ" to một tiếng, hí hứng chạy vào nói:

– Gia, ngài ngồi xuống đi, để nô tì cởi giày cho ngài. – Nói xong ngồi xổm xuống đưa tay ra.

Tạ Trường Canh đứng bất động, bảo cô ta đốt chậu than trong phòng mẫu thân.

Thu Cúc cắn môi thu tay về đáp vâng dạ, đứng dậy đi ra ngoài.

– A mẫu, thời tiết lạnh rồi, mẹ có khỏe không?

Tạ Trường Canh đỡ mẫu thân ngồi xuống mép giường.

– Mẹ khỏe lắm! Con không phải lo lắng. Con ở bên ngoài phải chú ý giữ sức khỏe. – Tạ mẫu cười nói.

– Sao chỉ có một mình con trở về thế?

Bà nhìn ra ngoài, bên ngoài im ắng, không có thanh âm gì.

– Sao những châu quan, huyện quan lại không về cùng con? Lẽ nào chiến sự không thuận?

Tạ mẫu đã quen với việc mỗi lần con trai về đều được nhiều quan chức địa phương hộ tống, nhìn thấy tình huống bất thường này, bà không khỏi có chút lo lắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!