Chương 39: (Vô Đề)

Liên Thành nằm ở giao giới Trường Sa Quốc và Tam Miêu, là một thành trì nhỏ, trong thành chỉ có hơn một ngàn hộ dân cư, nhưng vẫn luôn là cửa ngõ giao lưu giữa Tam Miêu và Trường Sa Quốc, cũng từng có thời thịnh vượng nhất. Về sau bởi vì Khương Nhung nổi dậy, biên giới phía nam của Trường Sa Quốc bất ổn, bấy giờ mới bị sa sút và bỏ hoang, nhưng chim sẻ tuy nhỏ lại có đủ ngũ tạng.

Liên Thành lệnh biết Ông Chủ tới chữa trị chướng lệ cho dân chúng ba tộc và sẽ ở lại đây một thời gian, ông ta đã chuẩn bị tất cả mọi thứ từ sớm, an bài chỗ ở tốt nhất cho nàng.

Sau khi Mộ Phù Lan tới, ổn định cho Hi Nhi xong, để cậu ở lại trong thành, có Mộ mụ mụ và thị nữ trông nom, nàng thì cùng với nhóm y thừa và lang trung rời khỏi thành trì đi đến nơi ba tộc bắt đầu làm việc. Tuy đã có sự chuẩn bị, nhưng sau khi đến nơi, nàng mới phát hiện tình hình ở đây nghiêm trọng hơn những gì nàng tưởng tượng ban đầu.

Chướng lệ không phải là bệnh hiếm gặp ở khu vực này, và đặc biệt dễ xảy ra vào thời điểm chuyển mùa từ xuân sang hè. Nhưng lần này do thiếu lương thực nghiêm trọng, nhiều người khỏe mạnh trở nên yếu và ngã bệnh, đặc biệt là người già, người yếu và trẻ em là những người đầu tiên bị ảnh hưởng.

Nàng đến một trại động, tổng cộng có mấy trăm hộ gia đình nhưng có đến một nửa bị mắc chướng lệ, mặc dù hầu hết trong số họ là người già, người yếu, phụ nữ và trẻ em, nhưng điều đó vẫn đủ gây sốc.

Người dân địa phương đang phải chịu đói khát và bệnh tật đều rất phấn khởi khi biết rằng Trường Sa vương chẳng những bằng lòng cho mượn lương thực giúp họ vượt qua thời kỳ giáp hạt khó khăn này, thậm chí Vương nữ còn tự mình mang người tới đây để khám chữa bệnh cho mọi người, ai nấy cũng đều phấn chấn.

Nhiều năm qua, trong mắt người dân thường ở Tam Miêu, Trường Sa Quốc lân cận vốn chính là thượng quốc, vương của Mộ thị nhân hậu nhân từ, bây giờ  Trường Sa vương không tính toán hiềm khích trước đây và đưa tay ra cứu họ lần nữa, sao mà họ lại không cảm kích.

Bất cứ nơi nào Mộ Phù Lan đi đến, dân chúng đều quỳ lạy, tỏ lòng kính trọng với nàng.

Nàng cực kỳ bận rộn, nhưng chỉ cần có thể trở về thành nghỉ qua đêm thì nàng đều cố gắng trở về, trừ phi có lúc thật sự quá bận để trở về hoặc là đến địa phương rất xa, cùng ngày không thể trở về được, nàng mới ở lại tại chỗ qua đêm.

Trong thời điểm bận rộn như thế này, hơn một tháng đã trôi qua.

Hi Nhi vẫn luôn nhớ điều kiện cậu đã hứa với nàng, biết nàng có việc cần làm, không thể đêm nào cũng trở về thành ngủ cùng mình, tới giờ đi ngủ cậu rất ngoan không ồn ào không mè nheo mà lên giường đi ngủ ngay.

Buổi tối hôm nay, Mộ mụ mụ tắm cho cậu và mặc quần áo cho cậu xong, ôm cậu đưa vào giường, nói với cậu:

– Tiểu công tử à, tối nay Ông Chủ không về kịp rồi, tiểu công tử không cần chờ mà đi ngủ sớm đi nhé.

Hi Nhi gật đầu đáp vâng.

Mộ mụ mụ bảo cậu nằm xuống rồi đắp cái chăn mỏng lên bụng cậu, bà ngồi ở mép giường phe phẩy quạt hương bồ dỗ cậu ngủ. Hi Nhi ngáp một cái, nhắm mắt lại.

Mộ mụ mụ ngắm đứa bé đang ngủ. Lông mày thanh tú, lông mi dài, khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc lạ thường này khiến cho bà ngỡ ngàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu. Bà còn nhớ Ông Chủ đầu tháng hai rời khỏi Hà Tây trở lại Trường Sa Quốc, hiện giờ đã là tháng bảy, gần nửa năm trôi qua rồi, đứa bé này đã đến đây được một thời gian, ngày ngày ở chung, Mộ mụ mụ đã yêu đứa bé ngoan ngoãn và hiểu chuyện này từ tận đáy lòng.

Nhưng thành thật mà nói, dù vậy, cho đến bây giờ, Mộ mụ mụ vẫn thấy hơi khó hiểu vì sao Ông Chủ lại có tình cảm sâu đậm như thế đối với một đứa bé mồ côi gặp nửa đường không hề có bất cứ quan hệ gì với mình như thế. Ông Chủ năm nay cũng chỉ mới mười bảy tuổi mà thôi, nhưng trong cảm giác của Mộ mụ mụ, nàng vẫn giống như thiếu nữ nho nhỏ vừa mới đính hôn năm nào, nhưng mà khi nàng nhìn đứa bé này, lúc nào bà cũng cảm nhận được ánh mắt của Ông Chủ tràn ngập một loại tình yêu thương và lòng trắc ẩn từ tận đáy lòng mà chỉ có một người mẹ mới có dành cho con của mình.

Ánh mắt của Mộ mụ mụ dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nhi, thầm thở dài. Có lẽ, đây chính là duyên phận kiếp trước, Ông Chủ và đứa trẻ này có duyên với nhau.

Hi Nhi ngủ rồi.

Mộ mụ mụ nhẹ nhàng đứng lên đi kiểm tra cửa sổ, thổi tắt đèn dầu, rón rén đi ra khỏi phòng.

Đêm hè tháng Bảy này, bầu trời tím ngắt, trăng sáng sao thưa, là một đêm bình thường, cửa thành của tòa thành trì nhỏ xa xôi ở phía Nam thuộc về Trường Sa Quốc này đã đóng chặt.

Vào lúc canh ba, Liên Thành lệnh đang ngủ thì bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Điều đánh thức Liên Thành lệnh là một vị khách không mời mà đến bất ngờ đến vào lúc nửa đêm.

Theo lời hạ nhân truyền lời nói, bên ngoài thành có một người tự xưng là Tạ Trường Canh chỉ dẫn theo vài tùy tùng, cũng đã đưa cho Môn úy xem eo bài có khắc chức danh do triều đình cấp, khó phân biệt thật giả. Hơn nữa hiện tại đoàn người của Ông Chủ đang ở trong thành, Liên Thành lệnh từng hạ lệnh cần phải gia tăng canh giữ cửa thành chặt chẽ hơn, dêm đã khuya, họ không dám mở cửa thành, thế là vừa kéo dài vừa phái người đi thông báo Liên Thành lệnh, mời ông ta mau chóng qua đó.

Cái tên Tạ Trường Canh như sấm bên tai Liên Thành Lệnh. Nhắc đến thì ông ta và Tạ Trường Canh cũng từng có gặp nhau một lần. Năm đó lúc Tạ Trường Canh đi Nhạc thành cầu thân, ông ta vẫn là thuộc quan trong vương cung, đã được nhìn thấy hắn, nghe nói hắn đến nơi này thì làm sao dám chậm trễ, vội vã dẫn người qua đó ra lệnh mở cửa thành ngay lập tức.

Hỏa trượng chiếu sáng rực, ông ta nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng đối diện với cổng thành, không phải Tạ Trường Canh thì là ai?

Liên Thành Lệnh vội vàng chạy qua, dùng hai tay trả lại eo bài cho hắn còn liên tục xin lỗi.

– Gần đây đoàn người Ông Chủ vào trong thành ở một thời gian, hạ quan để đảm bảo an toàn hơn nữa cũng chưa nhận được thông tin đại nhân ngài sắp tới, cho nên mới chậm trễ tiếp đón, mong đại nhân bỏ qua cho ạ.

Tạ Trường Canh không có vẻ tức giận, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lẽo, không nói thêm gì với ông ta, chỉ nói ngắn gọn:

– Ông Chủ đang ở đâu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!