Hắn là phụ thân kiếp trước của con, là người đã đưa con đi vào thế giới này, là cốt nhục và máu thịt con cùng chảy trên người hắn. Khi con còn nhỏ, hắn cũng từng ôm con, hứa với con sẽ sớm trở về nhà, con cũng từng nhiều lần nhầm lẫn tiếng vó ngựa của người qua đường đi qua trước cửa nhà mà ngỡ là tiếng vó ngựa của hắn trở về. Con túm lấy tay mẫu thân chạy ra ngoài đón hắn, để rồi thất vọng ủ rũ quay vào nhà.
Thế nhưng nhiều năm sau, khi con trở thành thiếu niên, lại không tiếc dùng máu ngập cổ cũng muốn đoạn tuyệt cha con với hắn.
Con không chịu giải hòa với người đàn ông này, vì hắn đã từng là tất cả của con và mẫu thân con, thế nhưng vào lúc mà hai mẹ con ta cần hắn nhất, thì hắn bỏ chúng ta lại phía sau trong bóng tối vô tận và một mình bước về phía ánh sáng.
Trước mắt Mộ Phù Lan, cảnh tượng máu tươi của thiếu niên bắn tung tóe trên linh đài lại hiện ra lần nữa.
Nàng nhắm mắt lại, từ từ khoanh tay lại, rồi ôm chặt hơn đứa trẻ đang rúc ở trong vòng tay mình.
– Mẫu thân?
Một tiếng gọi non nớt vang lên bên tai nàng.
Nàng mở mắt ra, cúi đầu, đối diện với ánh mắt tò mò của Hi Nhi đang nhìn nàng, đang muốn lên tiếng, bên ngoài thuyền lại có tiếng thông báo:
– Ông chủ, Viên tướng quân tới ạ!
Mộ Phù Lan dịu dàng xoa đầu Hi Nhi để vỗ về cậu, sau đó thò người ra khỏi khoang thuyền nhìn ra ngoài.
Thuyền sắp cập bờ, nàng nhìn thấy Viên Hán Đỉnh cưỡi ngựa từ thành trì đi tới đây, tới bến đò rồi, hắn xuống ngựa, giống như là muốn lên thuyền đi Quân Sơn, nhưng khi thấy thuyền của nàng thì dừng lại chờ ở bên bờ.
Bến đò có một hàng ván gỗ, khi thuyền cập bến, Hi Nhi tự mình đi lên bờ.
Ngay trước chân cậu có một tấm ván gỗ có vẻ như bị lỏng, một đầu hơi nghiêng lên. Viên Hán Đỉnh nhìn thấy, lập tức đưa tay đỡ:
– Tiểu công tử cẩn thận!
Hi Nhi tự bước qua tấm ván gỗ kia, sau khi đứng vững, cậu quay đầu lại nhìn bàn tay của Viên Hán Đỉnh đưa ra còn chưa kịp thu về, lại nhìn mẫu thân của mình, chần chừ một giây cậu quay sang Viên Hán Đỉnh, nở nụ cười thật tươi với hắn:
– Cháu cảm ơn Viên tướng quân ạ.
Viên Hán Đỉnh và Vương Nữ lớn lên cùng nhau, dáng vẻ của nàng từ lâu đã dung nhập vào trong đầu hắn. Đến nay hắn vẫn còn nhớ đến cảm giác kỳ lạ của mình khi lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé này. Đứa bé này tên là Hi Nhi, mặt mày giống hệt Ông Chủ, nói cậu là con ruột của nàng Viên Hán Đỉnh cũng không chút nghi ngờ.
Duyên phận kỳ diệu thế đó. Ở trên khuôn mặt đứa bé này, hắn như mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Ông Chủ. Ông Chủ lại vô cùng yêu thương nghĩa tử mà nàng vô tình gặp được ở bên ngoài như thế, đối với Viên Hán Đỉnh mà nói, đứa bé này cũng có vị trí rất quan trọng ở trong lòng hắn.
Hắn rất hy vọng tiểu công tử có thể thân thiết với mình hơn nữa.
Thế nhưng từ ngày đầu tiên gặp cậu bé, bất kể hắn có cố gắng biểu đạt thiện ý của mình với cậu thì thái độ của cậu luôn lễ phép và xa cách với hắn. Tiểu công tử có vẻ như không thích hắn. Điều này làm cho Viên Hán Đỉnh rất buồn.
Nhưng mà hôm này tình hình có vẻ như đã khác một chút. Ngay như vừa rồi mặc dù tiểu công tử không để mình đỡ cậu bé, nhưng lại nở nụ cười rất tươi với mình. Đây là lần đầu tiên tiểu công tử cười với hắn. Mặc dù hắn không biết nguyên nhân do đâu, nhưng thái độ của tiểu công tử đối với hắn đã thay đổi, làm cho hắn cảm thấy mừng vui khôn tả.
Mộ Phù Lan hỏi Viên Hán Đỉnh tới có chuyện gì không.
Viên Hán Đỉnh thu ánh mắt khỏi Hi Nhi, quay sang nói:
– Người Tam Miêu phái sứ giả đến, nói là được thủ lĩnh của bọn họ ủy thác đến Trường Sa Quốc cầu viện. Điện hạ muốn thương lượng chuyện này với Ông Chủ.
Từ biên giới Trường Sa Quốc kéo dài về phía tây nam, giữa những dãy núi rộng lớn trùng điệp và những dòng sông dữ dội có rất nhiều bộ lạc sinh sống từ thời cổ đại. Họ chung sống với nhau theo hình thức tụ cư, hàng chục ngàn gia đình lớn gọi là thành trại, nhỏ thì ngàn hộ, xưng là động, trại động đan xen và trải dài không dứt, được gọi là bảy mươi hai trại và một trăm linh tám động.
Họ tự nhận mình là hậu duệ của vua Viêm Đế thượng cổ, nhưng trong các văn bản chính thức của triều đình, họ lại có tên gọi khác, tất cả đều được gọi là người man di Tây Nam.
Sau khi Mộ thị được phong Trường Sa Quốc, từ thời tổ tiên, hai trăm năm qua họ chung sống hòa bình với người Tam Miêu sống cạnh họ ở phía Nam, thời điểm quan hệ tốt nhất còn dạy họ gieo trồng tang ma, nuôi tằm ươm tơ, phái y sĩ đi chữa bệnh đuổi tật cho họ. Rất nhiều trại động Tam Miêu cũng coi Trường Sa Quốc là thượng quốc, phái sứ giá dâng cống vật lên nhằm biểu đạt lòng biết ơn và thuần phục của họ với Mộ thị.
Nhưng từ sau khi nhất tộc Khương Nhung quật khởi, trong thời gian mười năm trở lại đây, những cuộc trao đổi như vậy đã không còn tồn tại nữa.
Khương Nhung đã thâu tóm chiếm hết trại động còn lại, trở thành thủ lĩnh quyền lực nhất của Tam Miêu. Trong khi đó, Trường Sa Quốc bị triều đình nghi kỵ và quyền lực quốc gia đang càng ngày càng suy yếu. Khương Nhung có dã tâm rất lớn, có ý đồ chiếm vùng đất phì nhiêu Liên Thành phía nam Trường Sa Quốc làm của riêng, thừa dịp loạn phiên vương Trường Sa Quốc bất ổn mà đã liên tiếp xuất binh hoặc tấn công để quấy nhiễu.
Tình huống đó kéo dài cho đến năm Mộ Phù Lan mười ba tuổi, sau khi Trường Sa Quốc ký kết hôn ước với Tạ Trường Canh mới hoàn toàn chấm dứt. Trong những năm gần đây, Khương Nhung không còn dám xâm phạm Trường Sa Quốc nữa, nhưng các động trại còn lại dưới áp lực của Khương Nhung cũng đã đoạn tuyệt qua lại với Trường Sa Quốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!