Chương 33: (Vô Đề)

Trong số thủ hạ của Tạ Trường Canh có một người tên là Lưu Quản, rất có năng lực làm việc, giỏi tính toán số sách. Người này trước đây từng làm chủ sự nho nhỏ trong Lại Bộ triều đình, có tài nhưng không gặp thời, bởi thế vô cùng chán nản. Về sau người này lại bị hạch tội với thượng quan mà bị lưu đày, trên đường đã đào tẩu và đi theo Tạ Trường Canh lúc đó còn đang qua lại trên thủy đạo Trường Giang, hiện giờ đang làm Biệt giá của Phủ tiết độ sứ, trên thực tế, người này cũng là một trong số ít phụ tá bí mật của Tạ Trường Canh.

Người này còn có một bản lĩnh khác. Bởi vì trước đây từng giữ chức vụ ở Lại Bộ, hiểu rõ tình hình các nước phân phong như lòng bàn tay, trên từ vương tướng dưới đến đủ loại quan lại, phàm là người có chức quan, lai lịch bối cảnh thế nào người này đều biết rõ.

Tạ Trường Canh gọi Lưu Quản tới, hỏi về Viên Hán Đỉnh.

Lưu Quản nói:

– Người này là nghĩa tử của quốc tướng quá cố Trường Sa Quốc, cùng lớn lên với Mộ Tuyên Khánh, hồi nhỏ từng làm thư đồng trong vương cung. Viên Hán Đỉnh này tuy tuổi trẻ nhưng năng lực xuất chúng, là nhân tài lương tướng. Trong mấy năm Trường Sa Quốc và đại nhân ký kết hôn ước, chiến tranh giữa các phiên vương đã ảnh hưởng đến đất nước, gây ra bất ổn ở cả bốn vùng. Do tranh chấp ranh giới lãnh thổ mà từng có mấy lần giao chiến với Khương Nhung thủ lĩnh Nam Man.

Viên Hán Đỉnh lúc ấy mới chỉ là một thiếu niên 15-16 tuổi, thế mà đã đi theo lão Trường Sa Vương vào quân đội và tham gia chiến đấu, lập được nhiều công lớn. Trường Sa Quốc hiện tại ngoài Lục Lâm tạm được việc và có uy vọng ra thì cũng chỉ còn lại có Viên Hán Đỉnh này.

Tạ Trường Canh trầm ngâm suy nghĩ.

Lưu Quản cho rằng hắn muốn chiêu mộ nhân tài.

Mấy năm nay, Tạ Trường Canh liên tục bình định nội loạn, danh tiếng ngày một tăng cao, thế nhưng vẫn còn thiếu một chiến thắng to lớn đối với ngoại tộc. Triều đại kéo dài cho đến nay, quốc tộ suy thoái và có xu hướng suy tàn, ngay cả nội loạn cũng không ứng phó được huống chi là ngoại tộc xâm phạm đến? Ba quận hai mươi thành trì của phía bắc Hà Tây đã bị người phương Bắc lần lượt chiếm mất, dân chúng mỗi khi nhắc đến đều căm phẫn phừng phừng, và đồng thời cũng rất bất mãn với triều đình vô năng.

Ba năm trước, người phương Bắc bố trí trọng binh ở biên cảnh, ý đồ đoạt lấy Hà Tây. Mà Hà Tây thời điểm đó người địa phương và dân bản xứ thường xảy ra xung đột mâu thuẫn, nhân tâm tướng sĩ phòng thủ không đồng lòng, rất sợ người phương Bắc, có thể nói là loạn trong giặc ngoài. Cựu Tiết độ sứ không có năng lực ứng phó, trận chiến vừa mở màn đã bị thất bại mà kết thúc, lại để mất một thành trì. Sau khi bị cách chức, thế cục Hà Tây rơi vào tình cảnh nguy hiểm, tại triều đình thì không có người nào dám đảm nhiệm chức Tiết độ sứ này, chỉ sợ Hà Tây sẽ bị mất ở trong tay mình, mình sẽ không gánh được trọng tội cả nước bêu danh. Tạ Trường Canh lúc ấy được Trường Sa vương tiến cử, nhập sĩ chưa được một năm đã bộc lộ được tài năng chiến sự trong việc bình định phiên vương.

Đánh giặc phương Bắc hùng mạnh có quân đội hùng hậu ở biên giới không giống với đánh phiên vương nước trong nước, với tình cảnh của hắn lúc đó, nếu không nắm chắc được phần thắng thì sẽ không thể lội vào vũng nước đục này được.  Khi nhận được chiếu chỉ khẩn cấp từ triều đình triệu tập hắn đến kinh đô, hắn đang trong quá trình thanh trừng toàn bộ thế lực cuối cùng của Tấn vương.

Lưu Quản và những người khác lúc ấy đều khuyên hắn rằng việc tiếp quản củ khoai nóng bỏng tay Hà Tây vào thời điểm này là không thích hợp. Nếu như không đánh lại kẻ địch, chẳng những thân bại danh liệt mà những kế hoạch từ trước cũng sẽ trở thành công dã tràng. Mọi người khuyên hắn cố ý để tàn quân của Tấn Vương chạy thoát để cho phép ông ta có thể Đông Sơn tái khởi lần nữa, sau đó lại dẫn binh dẹp loạn, như vậy thì tiếp tục có thể lấy lý do chưa dẹp xong phản loạn để từ chối, tránh đi được nguy cơ này. Chờ khi thế lực đã nuôi dưỡng đủ mạnh rồi, bên Hà Tây cũng bị đánh cho tan thành từng mảnh, đến lúc đó lại đứng ra thu dọn tàn cục, làm ít mà công thì to.

Có điều Tạ Trường Canh lúc ấy không nghe theo lời khuyên này, nhanh chóng tiêu diệt hết quân còn lại của Tấn Vương, sau đó nhận nhiệm vụ ngay thời khắc lâm nguy, ra kinh đi vào Hà Tây. Mấy năm nay, hắn huấn luyện binh lính, tích trữ lương thực, dẹp loạn ngoại bang bình định nội loạn, lấy nhược thắng cường, làm gương cho binh sĩ và đã dành được lòng người, mấy lần chống lại được người phương Bắc tới xâm phạm, bấy giờ mới có được sự ổn định tạm thời của Hà Tây hiện tại.

Từ sau lần đó, đám Lưu Quản càng bội phục và trung thành với hắn hơn gấp bội.

Lưu Quản biết tâm tư của hắn tỉ mỉ, tính toán kỹ càng, thế nhưng dù là hiện tại, đôi khi nhớ lại hành động hắn không nghe theo lời khuyên của mọi người mạo hiểm tiếp nhận chức vị Hà Tây Tiết độ sứ, Lưu Quản vẫn không chắc chắn, rốt cuộc thì mục đích ban đầu của hắn là gì. Là không muốn Hà Tây rơi vào tay người phương Bắc, muốn dùng năng lực bản thân ngăn cơn sóng dữ, hay là hắn vô cùng có lòng tin bản thân ở trong điều kiện bất lợi như vậy cũng có thể ổn định toàn cục, bấy giờ mới không tiếc cái giá phải trả mà mạo hiểm rời kinh thành?

Nhưng dù thế nào đi nữa, cuối cùng hắn vẫn thắng. Nhìn lại quyết định đó, đó thực sự là một nước đi sáng suốt.

Với thế cục hiện tại cho thấy, nếu trong cuộc chiến chống lại người phương Bắc, hắn có thể chuyển từ phòng thủ thành phản công, giành được thắng lợi hoàn toàn, chiếm lại ba quận và hai mươi thành, thì hắn mới thực sự được lòng dân và có uy vọng vô song. Hắn chỉ cần chờ Lưu hậu phát động làm khó dễ mình, lấy lý do tự bảo vệ mình mà dựng cờ nổi dậy, hơn mười vạn tướng sĩ Hà Tây sẽ tuân theo mệnh lệnh của hắn, có chết cũng không từ nan.

Một khi hắn đứng lên hô hào, thế có thể bẻ gãy nghiền nát, thử hỏi, triều đình liệu có thể phản kháng được? Thiên thời địa lợi nhân hoà, hắn đã chiếm hết toàn bộ, ngôi vị hoàng đế này ngoài hắn ra, liệu còn ai có thể ngồi lên?

Ngày mà người phương Bắc bị đánh bại, thì đó là ngày hắn lên ngôi.

Thấy hắn một hồi không nói gì, Lưu Quản lại lên tiếng:

– Tôi biết Tiết độ sứ đang khát hiền tài, mong muốn chiêu hiền đãi sĩ, nhưng Viên Hán Đỉnh này và Mộ thị có quan hệ rất sâu sắc không khác gì người một nhà, chỉ sợ chưa chắc đã làm việc cho ngài. Huống chi, Hà Tây hiện giờ cũng không thiếu tướng tài. Tiết độ sứ muốn lôi kéo Viên Hán Đỉnh, còn không bằng……

Nửa câu còn lại y muốn nói, có điều lại có chút bất tiện.

Bên trong Hà Tây vẫn còn mối nguy tiềm ẩn, đó chính là dân bản xứ. Đối mặt với dân bản xứ ngoan cố này, thậm chí Tạ tiết độ sứ làm việc luôn thuận lợi mà cũng phải bó tay hết cách.

Theo quan sát của Lưu Quản, phu nhân mà bị Tiết độ sứ đuổi đi lại chính là chỗ đột phá có thể giao lưu với dân bản xứ. Mà điểm này mình có thể nghĩ ra, với tâm tư của Tiết độ sứ không thể không phát hiện được. Có điều y không rõ, vì sao Tiết độ sứ không tiếp tục tận dụng mà còn tiễn người phụ nữ kia đi. Nhưng trong chuyện phu thê người ta, mình chỉ là người ngoài, dường như không tiện mở miệng. Hơn nữa đã đưa người kia đi rồi, chắc chắn hắn tự có những cân nhắc khác.

Lưu Quản nói một nửa thì dừng lại, nhìn Tạ Trường Canh, nom hắn không có phản ứng gì cả, như thể đang rơi vào suy nghĩ nào đó, liền gọi lên:

– Đại nhân?

Tạ Trường Canh sực tỉnh lại, "ừm" một tiếng, nhìn Lưu Quản, gật đầu:

– Ta biết rồi, làm phiền ngươi rồi.

Lưu Quản đi rồi, quản sự trở lại phủ Tiết độ sứ, gặp Tạ Trường Canh bẩm báo:

– Tiểu nhân nghe phân phó của đại nhân đã dùng danh nghĩa đại nhân dẫn người Trường Sa Quốc vào dịch xá rồi ạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!