Vào giữa tháng 3, những cánh đồng rộng lớn ở Hà Tây tràn ngập màu xanh, thời tiết bắt đầu ấm lên thực sự.
Quản sự của phủ Tiết độ sứ ngày hôm nay dậy rất sớm bắt đầu bận rộn.
Một ngày sau khi nữ chủ nhân đi rồi, địa hỏa long trong phủ ngừng đốt, theo lệ thường, hằng năm sau khi ngừng đốt thì phải cử người dọn dẹp đường hầm và miệng lửa để tránh tình trạng tro bụi tích tụ quá nhiều và tắc nghẽn, ảnh hưởng đến việc sưởi ấm của năm sau.
Việc này vốn dĩ nên làm sớm, nhưng bởi vì dạo này quản sự có quá nhiều việc phải làm, thời tiết xấu, bệnh đau lưng lại tái phát, nằm trên giường không đi lại được, cũng may nhờ phương pháp châm cứu của Ông Chủ cho nên đã đỡ lên rất nhiều. Công việc cứ trì hoãn liên tục từ một tháng đến hai tháng, thấy mấy hôm nay thời tiết tốt nên bảo người đến làm. Ngày hôm qua nhân lúc Tiết độ sứ đi vắng, toàn bộ phòng sau đã được dọn dẹp sạch sẽ, hôm nay thì đã hoàn thành mọi việc ở miệng lò, cơ bản công việc đã làm rất tốt.
– Tay chân lanh lẹ vào, bên này vẫn còn bụi bặm này!
– Hãy hạ giọng xuống chút, hôm nay đại nhân trở về đấy, đang ở hậu viện, đừng có làm ồn đến đại nhân!
Quản lý đang bận chỉ đạo thợ thủ công làm việc thì nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, giống như có người đang chạy rất gấp tới, ông quay đầu lại, nhìn thấy đó là tư binh tòng quân Tào Quắc. Ông cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nom hắn ta hốt hoảng thế và lo âu thế kia thì vội ra đón.
– Tào tòng quân, có chuyện gì vậy?
Tào Quắc túm lấy tay áo của quản sự hổn hà hổn hển hỏi:
– Tạ tiết độ sứ đang ở đâu, ngài ấy đã trở về chưa?
Tạ Trường Canh vẫn luôn đi vắng mấy ngày trước không ở trong thành, hắn đi vùng biên cương.
Quản sự nói:
– Nửa đêm về sáng hôm qua đại nhân đã về rồi. Tào tòng quân có chuyện gì không?
– Xảy ra chuyện lớn rồi! Khẩn cấp lắm rồi! Dân bản xứ tụ tập lại gây rối, bao vây Giao Thành, đang đe dọa sẽ đốt thành!
Giao Thành chỉ cách Cô Tang năm mươi dặm, địa phương không lớn, là nơi phụ thuộc Cô Tang nhưng lại rất quan trọng. Trong thành có một kho thóc lớn, chủ yếu cung cấp lương thực và thức ăn cho hơn mười vạn binh mã Hà Tây, nếu như bị thiêu cháy thì sẽ là chuyện lớn. Quan trấn thủ Giao Thành tên là Hứa Kha, bình thường làm việc rất đáng tin cậy và trung thành với Tạ Trường Canh.
Quản sự giật mình hoảng sợ, kêu hắn ta chờ một chút, ông thì gấp gáp chạy vào chính viện. Tới cửa rồi, ông nhìn vào bên trong, thấy cửa sổ phòng ngủ còn đóng, liền hỏi một vú già đang quét rác bên ngoài cửa viện.
Vú già hạ giọng nói nhỏ:
– Đại nhân canh năm mới từ thư phòng về phòng ngủ, mới ngủ được một lát thôi.
Sự việc can hệ trọng đại, quản sự không dám chậm trễ đi vào trong, đứng ở bên ngoài cửa gõ lên cửa, bẩm báo:
– Đại nhân, Tào Quắc Tào tòng quân tới nói là xảy ra chuyện lớn rồi.
Bên trong nội thất rất yên ắng, màn giường buông xuống, ánh sáng mờ ảo sau tấm rèm dày. Tiếng động đánh thức Tạ Trường Canh từ trong giấc ngủ tỉnh lại, lông mi rũ xuống khẽ động nhưng không mở mắt ngay, cũng không nhúc nhích, vẫn nhắm mắt nằm một lúc, chờ cảm giác căng đau trong cơ thể theo giấc mơ dịu đi một chút, sau đó mở mắt, xoay người ngồi dậy. Hắn nhìn nơi vẫn còn phồng lên nơi bụng dưới, sau đó vén rèm lên đi xuống giường vào phòng tắm, một lát sau, hắn đi ra, mặc áo khoác, đi mở cửa.
Quản sự thấy hắn xuất hiện sau cửa, lộ ra vẻ không vui, vội vàng khom người bẩm báo:
– Tiểu nhân biết đại nhân đang mệt mỏi, mới chỉ ngủ được một lát. Nhưng mà Tào tòng quân tới nói có chuyện xảy ra, rất nghiêm trọng, tiểu nhân không dám chậm trễ cả gan tới gọi đại nhân.
– Có chuyện gì?
Tạ Trường Canh quay người đi vào trong, vừa tiếp tục mặc quần áo vừa hỏi.
– Dân bản xứ tụ tập gây sự muốn phóng hỏa đốt Giao Thành ạ!
Tạ Trường Canh dừng bước, quay lại.
– Bảo hắn ta đến tiền đường đợi, ta qua đó ngay.
Quản sự đáp vâng, vội vã trở về chuyển lời.
Tào Quắc đang chờ ở tiền đường Phủ Tiết độ sự, dáng vẻ rất sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng, vừa nhìn thấy Tạ Trường Canh xuất hiện lập tức lao tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!