Chương 31: (Vô Đề)

Nàng cố tình cho hắn biết mình đang uống thuốc, khi hắn sắp trở về cố tình dùng thái độ và hành động tô móng đỏ phượng để khiêu khích hắn, cố tình cường điệu phản ứng của mình khi hắn hôn mình, còn cố tình c. ởi quần áo trước mặt hắn, giả vờ bình tĩnh nhẫn nhục chấp nhận sau khi giãy dụa đấu tranh.

Mộ Phù Lan biết rõ những chiêu trò này không thể nào gạt được hắn, cho dù lúc ấy Tạ Trường Canh không kịp phản ứng, thế nhưng sau đó với tâm tư và lòng dạ của hắn thế nào cũng nhìn ra được.

Nhưng như thế thì có làm sao?

Không những không làm sao, để hắn nhìn thấu cũng là mục đích của nàng.

Vào buổi tối của hơn một tháng trước, khi hắn bị nàng làm tức giận bỏ đi, nàng cho rằng đợi hắn trở về thì sẽ thả mình trở về quê nhà, không nghĩ rằng hắn rõ ràng đã bị chọc giận nhưng lại vẫn nhẫn nhịn xuống.

Biểu hiện kiên nhẫn và chịu đựng của hắn đối với nàng ban đầu đã khiến cho nàng ngạc nhiên. Từ sau thất bại lần đó, hơn một tháng sau đó, mỗi một việc nàng làm đều cố gắng tránh tình huống xé rách da mặt với hắn, trong cuộc chiến giằng co này xem ai là người kiên nhẫn hơn.

Mộ Phù Lan rất tin tưởng, con người như Tạ Trường Canh cho dù có hứng thú với một người phụ nữ thì cũng sẽ không có kiên nhẫn là bao nhiêu. Cái hắn quan tâm rất lớn, với hắn mà nói, mình cùng lắm chỉ là một người có thể mang lại chút thư giãn và niềm vui cho buổi tối của hắn sau một ngày bận rộn mà thôi. Hắn thích kiểu phụ nữ dịu dàng biết điều và khéo hiểu lòng người, giống như người vợ ở kiếp trước của hắn, người phụ nữ trước khi trở thành liên luỵ của hắn có lẽ hắn đã từng thích.

Bây giờ hắn còn chút hứng thú với nàng, bởi vì có hứng thú nên mới có kiên nhẫn, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ biến mất cùng với đủ loại "giày vò" làm hắn uất nghẹn, không duy trì được bao lâu. Một khi chút hứng thú này không còn nữa, để lại nàng ở bên cạnh hắn cũng sẽ chẳng có ích lợi gì. Mà với sự kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn tiếp tục chịu đựng những sỉ nhục thầm lặng mà nàng liên tục gây ra cho hắn nữa.

Sau hơn một tháng giằng co, đêm nay, cuối cùng hắn đã mất hết kiên nhẫn với nàng.

Nàng đã thắng.

Mộ Phù Lan gọi Mộ mụ mụ tới, nói mình có thể trở về nhà, ngay trong đêm đã thu dọn hành trang xong.

Tạ Trường Canh đêm nay không trở về phòng, Mộ Phù Lan biết được hắn ngủ qua đêm trong thư phòng, theo lời thị nữ nói, trong thư phòng sáng đèn cả đêm.

Sáng hôm sau, vừa rạng sáng, Mộ Phù Lan chuẩn bị lên đường, trước khi đi còn bảo Mộ mụ mụ đi thư phòng.

Tạ Trường Canh dường như cả đêm không ngủ, ánh nến trên góc bàn vẫn còn cháy, hắn ngồi đó, tay cầm một cuộn tài liệu, đôi mắt hơi đỏ ngầu, vẻ mặt mệt mỏi.

Mộ mụ mụ cung kính thưa:

– Tiết độ sứ, Ông Chủ sắp đi rồi, quản sự nói đã sắp xếp người hộ tống theo phân phó của ngài. Ông chủ bảo tôi tới chuyển lời cảm ơn tới ngài ạ.

Tạ Trường Canh tỏ vẻ thờ ơ, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên chứ đừng nói đến chuyện nói chuyện, trên mặt chỉ lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, xua xua tay.

Mộ mụ mụ biết hắn đang muốn mình đi ngay, bà cảm ơn, cúi người hành lễ rồi lui ra ngoài, bẩm báo lại cho Mộ Phù Lan biết.

Mộ Phù Lan không để tâm tới thái độ của hắn. Sáng nay nếu hắn không có ở nhà thì cũng thôi, nhưng nếu hắn còn ở đây, hắn muốn làm gì thì là chuyện của hắn, hắn đã sắp xếp để nàng đi, nàng cảm ơn hắn cũng là điều nên làm.

Đường phố trong thành vắng tanh, nhưng bên ngoài phủ Tiết độ sứ lại náo nhiệt hẳn lên, mấy cỗ xe ngựa  dừng ở cửa, người hầu chất đồ lên xe, quản sự dặn dò tuỳ tùng hộ tống Ông Chủ trở về quê nhà.

Vẫn là nhóm người lần trước đưa nàng từ Thượng Kinh đến nơi này, đều là người được huấn luyện bài bản, đáng tin cậy.

Mộ Phù Lan đứng ở cửa, nhìn Mộ mụ mụ cùng thị nữ đem đồ đạc mang theo chất lên xe ngựa, kiểm tra từng món một, xác định không bỏ sót thứ gì trong phòng kể cả một sợi tóc, sau đó lên xe ngựa.

Quản sự dường như còn chưa phục hồi tinh thần trong sự ngạc nhiên và xấu hổ khi nữ chủ nhân bị nam chủ nhân gấp gáp tiễn đi, không kìm được quay đầu lại, không nhìn thấy nam chủ nhân đâu cả, đành phải từ bỏ, thầm thở dài, khom người nói với Mộ Phù Lan:

– Ông Chủ đi đường mạnh khoẻ ạ.

Mộ Phù Lan mỉm cười cảm ơn, ngồi ổn định rồi ra lệnh lên đường.

Chiếc xe ngựa lộc cộc chở nàng lên đường trở về Trường Sa Quốc.

Vừa ra khỏi Côổ Tang, nàng đã quên hết mọi chuyện trước đó, chỉ muốn nhanh chóng trở về Trường Sa Quốc. Nàng đã xa Hi Nhi mấy tháng rồi, đối với nàng giống như một ngày bằng một năm, nhớ con trai tột độ, chỉ ước gì có cánh bay trở về bên cậu càng sớm càng tốt.

Vào cuối tháng 2 cùng năm, sau gần một tháng đi đường, cuối cùng nàng cũng từ Hà Tây xuôi nam và trở về Trường Sa Quốc. Mộ Phù Lan cũng không về Nhạc thành ngay mà cử người đi báo tin cho Mộ Tuyên Khanh trước, mình thì đi đường vòng đi thẳng đến Quân Sơn.

Hi Nhi đang sống ở đó.

Trước đó sở dĩ nàng không đưa cậu vào Nhạc thành là bởi vì sợ mình không ở đó, Hi Nhi từ nhỏ đã quen với cuộc sống bình dị yên tĩnh, sẽ không thích ứng được với hoàn cảnh trong vương phủ khi không có nàng. Trong thư gửi cho a tẩu, nàng chỉ đơn giản nói Hi Nhi là nghĩa tử của nàng, nhờ a tẩu phái mấy thị nữ đáng tin đến dược lư Quân Sơn chăm sóc cậu, chờ mình về thì sẽ mang theo cậu về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!