Chương 30: (Vô Đề)

Vào giờ này cũng không quá muộn nhưng cũng không còn sớm, y quán kia ngay chợ kia cách phủ Tiết độ sứ rất gần đã đóng cửa từ sớm, lang trung cũng đã ngủ. Đột nhiên, có tiếng gõ cửa bên ngoài y quán vang lên, lang trung giật mình nghĩ rằng có bệnh nhân bị bệnh nặng tới khám, vừa phàn nàn vừa dậy cầm đèn ra mở cửa, nhận ra bên ngoài là tiết độ sứ Tạ Trường Canh thì vô cùng bất ngờ. Y thuật của Tiết độ sứ phu nhân cao hơn mình rất nhiều, tại sao Tiết độ sứ lại tới chỗ mình, còn tự mình tới nữa chứ.

Lang trung kìm nén nghi ngờ xuống, khom mình hành lễ, đang muốn hỏi là ai bị bệnh lại thấy Tiết độ sứ bước vào, lấy ra một gói thuốc đặt lên trên bàn, hỏi:

– Ngươi xem giúp ta đây là thuốc chữa bệnh gì?

Lang trung càng khó hiểu hơn, nhưng Tiết độ sứ đã hỏi, mình làm sao dám nói nhiều, bèn tới gần mở gói thuốc ra, lấy các dược liệu ra kiểm tra, nói:

– Đây là thuốc tránh mang thai ạ.

Tạ Trường Canh nhìn dược liệu:

– Ngươi không nhầm đấy chứ?

Sắc mặt hắn không tốt, lang trung cuống quýt bẩm:

– Tiểu nhân tuy y thuật tầm thường nhưng sẽ không nhận nhầm thuốc đâu ạ. Đây là đuôi rùa, đại hoàng thêm hoa hồng, xạ hương, toàn là thuốc tránh mang thai đấy ạ. Đại nhân xem, đặc biệt là loại này…

Lang trung chấm đầu ngón tay vào chút bột màu đen đưa lên mũi ngửi, lại cảm nhận nó bằng lưỡi.

– Đây là chu sa rang và tinh chế, còn được gọi là thuốc chu sa, có tác dụng rất mạnh, ngay cả một lượng nhỏ cũng có thể gi. ết ch. ết tin. h tr. ùng, gây sảy thai, huống chi liều lượng cũng gấp đôi và thêm các hương vị thuốc khác nữa…

Ông ta gật đầu.

– Tiểu nhân xin bảo đảm đây là thuốc tránh mang thai. Cũng không biết là lang trung ở đâu lại kê đơn thuốc mạnh như này, chả lẽ không biết rất có hại hay sao? Thuốc có hiệu quả rất tốt, nhưng nếu dùng lâu dài chắc chắn sẽ gây hại đến khả năng sinh sản của phụ nữ…

Ông ta dừng một chút.

– Chỉ có nữ tử thanh lâu muốn chấm dứt mọi rắc rối và không gây thêm phiền phức trong tương lai mới sử dụng liều lượng như vậy thôi.

Tạ Trường Canh cầm lấy gói thuốc, bỏ mặc lang trung còn đang nói bước ra khỏi y quán trở về phủ Tiết độ sứ. Hắn đi thẳng vào chỗ ở đẩy cửa ra bước vào nội thất.

Mộ Phù Lan đã từ phòng trà trở về phòng ngủ từ lâu nhưng vẫn chưa đi ngủ, nàng đang ngồi trên giường, dùng nước hoa tô móng tay. Ánh nến cháy sáng, hai thị nữ vây quanh nàng, một người đang bận rộn đổ nước và phèn chua vào cối ngọc nhỏ để giã lấy nước hoa khô màu đỏ thẫm, một người khác giúp nàng lấy nước hoa thoa lên móng tay.

Tay nàng đã tô xong, ngón tay thon dài, đầu ngón tay đỏ thắm, váy xắn lên đến đầu gối, đôi chân trần trắng như tuyết giẫm lên mép giường. Thị nữ đang tiếp tục tô móng chân cho nàng, cười nói:

– Lượt tô đầu tiên màu sẽ hơi nhạt. Đợi khô thì lại tô ba năm lần nữa thì màu sẽ tươi hơn, qua một đêm rửa sẽ không bị trôi màu, ít nhất giữ được một tháng ạ.

– Bàn chân Ông Chủ đã đẹp sẵn rồi, đợi tô xong móng chân màu đỏ phượng hoàng thì sẽ càng đẹp hơn…

Bầu không khí rất nhẹ nhàng thoải mái, hai thị nữ bận rộn, đang vừa nói vừa cười, nghe được có tiếng bước chân đằng sau thì quay đầu lại, phát hiện Tạ Trường Canh đã trở về. Hắn đứng bên cạnh bình phong, không nói một lời, nhưng hai mắt nhìn Ông Chủ lại cực kỳ lạnh lẽo, toàn thân từ đầu đến chân đều toát ra khí tức u ám đáng sợ.

Bầu không khí rất nhẹ nhàng thoải mái biến mất ngay lập tức.

Thị nữ lo lắng nhìn Mộ Phù Lan, dừng việc trên tay lại đứng dậy, quay người lại chào hỏi hắn.

– Đi ra ngoài hết đi.

Tạ Trường Canh nhìn Mộ Phù Lan, cất tiếng.

Giọng hắn cũng không cao nhưng rất uy nghiêm.

Thị nữ lại nhìn Mộ Phù Lan, thấy nàng gật đầu, vội vàng lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Tạ Trường Canh và Mộ Phù Lan. Hắn bước đến bên giường, đưa gói thuốc ra trước mặt nàng.

– Nàng lại dám giấu ta uống thuốc này hả?

Hắn nhìn chằm chằm Mộ Phù Lan, gần như nghiến răng nói những lời này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!