Chương 3: (Vô Đề)

Tám trăm dặm Động Đình mộng mây vô biên, từ xa xưa trong hồ có một ngọn núi, tên là Quân Sơn, lúc mưa thì mây mù bao phủ, nhưng khi trời nắng thì lại tràn ngập ánh nắng rực rỡ. Người dân địa phương đều tin rằng trên Quân Sơn có thần minh mà mọi người thờ phụng.

Sau khi tổ tiên Mộ thị được phong đất Trường Sa, họ đã xây dựng tu linh điện ở Quân Sơn để cung phụng đại đế, còn xây dựng một thành trì phía đông Động Đình đối diện với Quân Sơn, tên là Nhạc Thành, định làm vương đô.

Hai trăm năm qua, trải qua mấy đời Trường Sa vương mở rộng và cải tạo, Nhạc Thành ngày nay có những bức tường cao hàng nghìn mét ở phía đông, phía tây và phía nam, thành trì có dân số hơn mười vạn người, mặc dù thua kém rất nhiều so với vùng đất thịnh vượng Trung Nguyên và càng không thể so sánh với đế đô của thiên tử, thế nhưng tường thành cũng vẫn sừng sững kiên cố không thể phá hủy.

Đặc biệt so với những người bên ngoài đã bị tra tấn bởi các cuộc nổi loạn phiên vương không ngừng trong nhiều năm, con dân Trường Sa Quốc nằm ở phương Nam xa xôi có thể nói là yên bình và không lo lắng, an cư lạc nghiệp.

Sáng sớm ngày hôm nay chỉ là một ngày bình thường đối với người dân Trường Sa Quốc sống ở trong thành. Cuối thu đã đến, lá phong bên ngoài thành đỏ rực như lửa, theo cửa thành mở ra và mặt trời càng ngày càng lên cao, trong thành dần dần trở nên tấp nập xe cộ, người đến người đi như nước.

Khi người đi đường tới gần tòa vương phủ Mộ thị nằm ở thành bắc được họ tôn xưng là "Vương cung" thì đều đi chậm lại, nét mặt thành kính. Họ không hề biết rằng trong hai ngày qua, cung điện bề ngoài trông vẫn trang nghiêm và yên tĩnh nhưng bên trong vương phủ lại chật kín người. Mấy quan viên nòng cốt của Trường Sa quốc vào lúc này đều tụ tập đầy đủ ở trong vương phủ, người nào cũng tỏ vẻ lo âu.

Ngày hôm trước, Trường Sa vương Mộ Tuyên Khanh mang theo một đội thị vệ ra ngoài săn thú. Vị Vương trẻ tuổi rong ruổi sơn nguyên, nhất thời hứng khởi lên đã phóng ngựa bỏ lại tùy tùng và đi một mình. Lúc trời tối, tọa kỵ của chàng đã trở lại, Mộ Tuyên Khanh thì lại không thấy đâu. Tin tức truyền đến vương phủ, vương hậu Lục thị vô cùng lo lắng, lập tức triệu Viên Hán Đỉnh nghĩa tử của tướng quốc quá cố tới, nói tin tức Vương đi săn thú đã mất tích cho hắn biết, bảo hắn mang theo nhân thủ đi tìm người.

Việc tìm kiếm chưa từng bị gián đoạn. Bắt đầu từ trước đếm cho đến tận sáng nay, đã giằng co một ngày hai đêm, thế nhưng trước sau vẫn không tìm thấy tung tích của Mộ Tuyên Khanh. Khu vực ngài đi săn có núi cao, rừng rậm và địa hình phức tạp. Mọi người phỏng đoán vô cùng có  khả năng chính là trên đường đi đã gặp bất trắc, hiện giờ không biết người đang ở đâu.

Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, mọi người đều ảm đảm lo lắng giống như cha mẹ chết. Tin tức  này với họ mà nói giống như sét đánh giữa trời quang, và chắc chắn là một tin cực kỳ xấu.

Trường Sa vương trẻ tuổi còn chưa để lại bất kỳ thế tử thừa kế vương vị nào, một khi thật sự xảy ra chuyện, Trường Sa quốc có thể phải đối mặt với số phận đất nước bị diệt vong. Nếu như triều đình banduyên ân, sau này, gia tộc Mộ thị chỉ mất đi vương hàm, vẫn còn có thể tiếp tục sống ở nơi này, vẫn giữ được phần thưởng của mình. Thế nhưng quan viên Trường Sa quốc bọn họ đường ra sau này chỉ sợ cũng rất mù mịt.

Một loạt tiếng bước chân gấp gáp đột nhiên truyền đến từ bên ngoài đại sảnh.

Mọi người vội vàng quay đầu lại.

Một thị vệ gấp gáp chạy vào.

– Thế nào? Là Viên tướng quân có tin thức của Vương phải không?

Thừa tướng Lục Lâm là thúc phụ bổn gia của vương hậu Lục thị, biết được tin tức đã ngay lập tức phái người tạm thời phong tỏa tránh cho bị lan truyền ra ngoài làm nhân tâm dao động, bản thân cũng canh giữ ở nơi này hai đêm, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Chưa đợi thị vệ đi vào ông đã sốt ruột chạy ra cửa đại sảnh, nôn nóng hỏi.

Thị vệ lắc đầu, quỳ xuống, hai tay giơ cao dâng lên một thùng thư, cao giọng nói:

– Có người mang tin tức đến, nói là người của Ông Chủ phái tới, có thư gấp muốn giao cho Vương  hậu!

Lục Lâm nghe thấy là Vương Nữ đầu năm gả đi Quỳ Châu gửi thư về mà thôi thì vô cùng thất vọng, gọi người cầm thư đi vào, lại phái người đi gặp Viên Hán Đỉnh hỏi thăm tin tức.

Lưu thị và Mộ Tuyên Khanh là thanh mai trúc mã, vợ chồng yêu thương nhau sâu đậm, đã có một con gái, từ khi trượng phu xảy ra chuyện đã ngày đêm lo âu, đêm qua trời lại đổ mưa, biết được chỗ Viên Hán Đỉnh vẫn không có kết quả tìm kiếm, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, nhất thời không chống đỡ được mà ngất lịm đi. Vào lúc này hai mắt sưng đỏ, đang gắng gượng ngồi dậy muốn ra ngoài chợt thấy thị nữ chạy vào trình lên một lá thư, nói là Ông Chủ phái người đưa tới.

Lục thị và tiểu cô luôn thân thiết với nhau, không biết đột nhiên muội ấy gửi thư tới là muốn nói chuyện gì, nàng cố nén nỗi buồn và tuyệt vọng xuống mở thư ra đọc.

Thư của tiểu cô viết rất ngắn gọn, chỉ vài câu mà thôi. Ánh mắt Lục thị vừa nhìn vào hàng chữ đã đứng hình lại rồi đột nhiên hai mắt sáng rực, đứng phắt lên, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của thị nữ chạy vội ra ngoài, chạy một mạch đến trước sảnh đường la to với Lục Lâm đang sốt ruột đi qua đi lại.

– Thúc phụ, mau phái người đi thông tri cho Viên tướng quân, lập tức đi tới khe suối Ưng Chủy Tây Nguyên để tìm, có lẽ Tuyên Khanh ở đó!

Lục Lâm cùng mấy quan viên sửng sốt nhìn nhau, còn chưa kịp phản ứng gì.

– Khe suối Ưng Chủy, còn không đi mau đi!

Sự việc liên quan đến sống chết của trượng phu, Lục thị luôn dịu dàng nhỏ nhẹ lúc này cũng như thay đổi thành người khác, lạnh giọng quát Lục Lâm.

Lục Lâm sực tỉnh phục hồi lại tinh thần cùng với đám quan viên lập tức chạy ra ngoài.

Hai tay Lục thị run lên nhè nhẹ, nắm chặt lá thư của tiểu cô, lại xem lại lần nữa, tuy cảm thấy cực kỳ khó tin nhưng ngọn lửa hy vọng trong lòng lại bắt đầu nhen nhóm và bốc cháy lên.

– Mẹ ơi, liệu phụ vương có thể về nhà không ạ?

Phía sau lưng có giọng nói xen lẫn tiếng khóc nức nở của một bé gái vang lên.

Lục thị quay đầu lại, thấy con gái bốn tuổi A Như của mình đang khóc lóc chạy về phía mình. Phía sau cô bé có mấy thị nữ không giữ nổi A Như gấp gáp đuổi theo, đồng loạt quỳ xuống:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!