Sáng sớm hôm sau, Tạ Trường Canh và Mộ Phù Lan lên đường rời kinh thành đi Hà Tây.
Bởi vì bên kia thành Hưu Chư biên giới phía Bắc có bất thường, hắn cần phải mau chóng đến đó, tuy nói cả hai cùng rời khỏi kinh thành nhưng lộ trình lại khác nhau. Hắn chỉ mang theo mấy người hanh trang gọn nhẹ lên đường, Mộ Phù Lan lại ngồi xe ngựa đường dài, có một đội tùy tùng hộ tống, đi theo đường chính về phía tây bắc, ban ngày đi đường, buổi tối nghỉ ở dịch xá, đi về hướng thành Cô Tang nơi có Hà Tây tiết độ phủ.
Trước khi đi, Mộ Phù Lan hỏi Tạ Trường Canh qua bên kia rồi sẽ sắp xếp cho mình như thế nào. Hắn trả lời rất dứt khoát, nói rằng mình đã lấy danh nghĩa phu thê nửa ép nửa cầu xin đã lấy được nàng từ trong tay Lưu hậu ra, cho nên nàng cần phải đi Cô Tang trước. Tới nơi đó rồi, qua một thời gian nàng muốn về nhà thì tìm lý do để về là được.
Hắn nói vậy làm Mộ Phù Lan yên tâm, nhưng sau đó lại là sự chờ đợi không thể chịu đựng nổi. Tron giấc mơ của nàng tất cả đều là ánh mắt lưu luyến không rời liên tục quay đầu lại nhìn mình ngày đó của Hi Nhi. Mới tách ra được mấy ngày mà nàng cực kỳ nhớ con trai. muốn quay lại ngay lập tức để ở bên Hi Nhi cũng sống lại và vừa trở về bên nàng.
Tốc độ lên đường của nàng dù có nhanh đến đâu cũng không thể nhanh bằng Tạ Trường Canh, nhưng vì muốn đến đó nhanh nhất có thể và sớm trở về Trường Sa Quốc, nàng đã đi vội vã suốt cả một chặng đường.
Những người đi cùng nàng không biết sự thật, thấy nàng đi không biết mệt, nghĩ rằng nàng muốn đi đoàn tụ với Tạ tiết độ sứ thế nên làm sao dám lười biếng. Vì thế đoàn người này trên dưới đồng lòng, ngày đi đêm nghỉ, cuối cùng ngày hôm nay cũng tới thành Cô Tang.
Cổ Tang được gọi là phiên vệ Tây Bắc, là trọng điểm của thiên hạ, là trung tâm quân sự chính trị của bổn triều với Tây Bắc, hơn nữa cũng nằm ở biên giới, dân phong dũng mãnh gan dạ, sinh ra đã sống trên lưng ngựa, có danh tiếng là kỵ binh tinh nhuệ đi khắp thiên hạ.
Ngày Mộ Phù Lan đến, tuyết lớn mấy ngày mấy đêm mới ngừng, tuyết và băng tuyết phủ kín cổng thành cao lớn nặng nề lấp lánh dưới ánh mặt trời, trong thành có rất nhiều người bán hàng rong, người qua lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Phủ đệ của Tiết độ sứ nằm ở phía bắc thành, mười mấy ngày trước Tạ Trường Canh đã đến, hiện tại người không ở đây, còn đang ở thành Hưu Chư chưa về.
Quản sự đón đoàn người vào trong, ổn định chỗ ở. Ngày hôm sau, phu nhân của mấy quan viên trong thành biết tin đã lần lượt tới thăm hỏi, Mộ Phù Lan mấy ngày nay bận rộn với các hoạt động xã giao, buổi tối hôm nay, Tạ Trường Canh cũng về thành, trở lại phủ Tiết độ sứ, phát hiện Mộ Phù Lan đã đến sớm hơn dự kiến thì tỏ vẻ khá ngạc nhiên, nhìn nàng một cái.
Hai người tất nhiên vẫn ở chung một phòng. Trước khi sắp ngủ, hắn hìn thấy Mộ Phù Lan đứng trước chiếc giường duy nhất trong phòng, sau đó lặng lẽ nhìn mình, như là đang chờ hắn lên giường trước. Hắn mặt không biểu cảm, cũng giống như trước, đi lấy một bộ chăn khác từ trong tủ ra, trải lên sập rồi nằm xuống ngủ.
Mộ Phù Lan không có ý định buộc hắn phải ngủ riêng giường. Mặc dù suy nghĩ phải ngủ cùng giường với hắn khiến nàng vô cùng khó chịu, thậm chí chán ghét, nhưng thành thật mà nói, hắn đã giúp mình thoát hiểm, mình đã nợ hắn một ân tình lớn.
Nợ ân tình, sớm muộn cũng phải trả lại. Mà nàng không có gì để trả lại hắn, chỉ có mỗi bản thân mình mà thôi. Nếu hắn muốn, nàng sẽ không cự tuyệt. Đương nhiên, giống như bây giờ, hắn vẫn khinh thường thân thể không chung thủy của nàng bấy lâu nay, thế thì không có gì tốt hơn.
Mặc dù Mộ Phù Lan muốn lập tức bàn bạc với hắn về ngày mình muốn đi về, nhưng nàng biết lúc này còn chưa thích hợp. Hắn đã tốn rất nhiều công sức mới mang được nàng ra ngoài, vừa mới đến nơi này chưa được mấy ngày, thật sự không phải là thời điểm để đi ngay được.
Nàng cần phải kiên nhẫn chờ một thời gian.
Những ngày sau đó, Tạ Trường Canh rất ít khi gặp người khác, nàng cũng không có việc gì làm, ban ngày đôi lúc thay quần áo ra ngoài đi dạo. Ngày hôm nay nàng đi vào chợ, lúc đi dạo qua một quầy hàng, nhìn thấy một chiếc mũ trẻ em làm bằng da bò Tây Tạng, rất đáng yêu, nàng đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên liền mua về.
Thị nữ hỏi:
– Ông Chủ ơi, cô mua mũ này cho ai ạ?
Mộ Phù Lan chỉ cười mà không nói gì, cất mũ da đi, lại đi dạo loanh quanh thêm một lát, lúc chuẩn bị đi về đi qua một y quán mở bên đường, trông thấy mấy người đàn ông bản xứ bế một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi chạy vào, rất nhanh, bên trong có tiếng ầm ĩ tiếng la hét, nàng đứng lại.
Mấy người dân bản xứ đang dùng ngôn ngữ nàng nghe không hiểu nói với lang trung, nét mặt lo lắng sốt ruột, lang trung thì cứ xua tay lia lịa:
– Không liên quan đến ta! Ta chỉ chỉ kê đơn thuốc theo bệnh. Bệnh không khỏi, các ngươi có giết ta ta cũng không có cách nào khác!
Mộ Phù Lan hỏi hộ vệ đi theo những người kia đang nói gì. Hộ vệ có thể nói được tiếng địa phương đi qua hỏi một chút, sau đó về nói:
– Mấy người này là dân bản xứ địa phương, sống ở gần đây, thôn xóm của họ không biết tại sao gần đây có rất nhiều người bị chứng miệng nôn trôn tháo, sốt cao liên tục. Đứa bé kia cũng bị như thế. Mấy ngày trước lang trung này có kê đơn thuốc, nó không những không đỡ hơn mà tình trạng còn nặng hơn. Thấy nó sắp chết rồi mấy người kia sáng sớm đã bế nó tới đây kêu lang trung này chữa trị cho nó.
– Ông Chủ, ở đây khi người bản xứ bị bệnh, họ thường tự uống thuốc. Khi không có tác dụng, họ mới vào thành khám lang trung. Nơi này cũng không có lang trung giỏi, họ cũng giống như quân y chỉ chữa được thương tích, đau đầu và sốt. Còn nếu gặp phải bệnh nặng, chủ yếu là tự cầu phúc mà thôi.
Hộ vệ lại bổ sung thêm.
Tiếng la hét ầm ĩ bên trong càng lúc càng lớn, một người đàn ông trung niên thấy lang trung thoái thác thì phẫn nộ, rút eo đao ra, "rầm" một tiếng, chém vào ván cửa y quán, ván cửa bị vỡ ra một lỗ to.
Lang trung biết rằng những người bản xứ này rất hung dữ và không chịu quản giáo, sợ hãi la to kêu cứu.
Mộ Phù Lan đẩy những người đang vây quanh ra, đi vào trong.
Đứa bé kia nằm trên chiếc bàn dài, mắt nhắm nghiền, sốt cao, miệng và lưỡi khô, hơi thở thoi thóp, trông rất yếu ớt. Trong mấy năm trước khi nàng mười sáu tuổi xuất giá đã từng đi theo Dược Ông và cũng đã từng chữa bệnh cho rất nhiều người tới khám, đối với nhiều loại bệnh, nàng cũng không chỉ giới hạn trong việc hiểu biết sách y. Nàng bắt mạch cho đứa bé kia, nhìn bựa lưỡi, bảo quản sự hỏi rõ người lớn về tình trạng bệnh tình của đứa bé, biết đứa bé này mắc chứng kiết lỵ nghiêm trọng.
Mọi người nhìn thấy một cô gái rất trẻ rất xinh đẹp đi vào, giống như là lang trung, khám bệnh cho đứa bé kia, thế là ngừng ầm ĩ, đồng loạt nhìn vào nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!