Mộ Phù Lan đi vào trong nhà, nói mấy câu với Mộ mụ mụ ra đón mình rồi trở về phòng.
Thị nữ biết nàng có thói quen thay quần áo sau khi ra ngoài về, cũng không cần dặn việc đã mau chóng đi lấy một bộ y phục mà nàng thường mặc cho nàng.
Mộ Phù Lan di chuyển tới phía sau tấm bình phong gần giường, dưới sự trợ giúp của thị nữ c. ởi quần áo ngoài ra, chỉ còn bộ quần áo lót bên trong. Chiếc áo bó màu đỏ tươi mềm mại quấn chặt lấy cơ thể chỉ để lộ phần lưng trắng và hai cánh tay. Bên dưới là chiếc váy màu xanh nhạt mỏng, lưng thon dài và vòng eo thon thả, mảnh mai như thể một nắm tay có thể bao trọn.
Nàng hơi chút lơ đãng, cúi đầu, cái cổ trắng mịn rũ xuống, vừa nghĩ đến tâm sự của mình vừa duỗi tay mặc quần áo. Cánh tay vừa mới đút vào trong tay áo, cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra.
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Trường Canh bước vào.
Có lẽ là không đoán được nàng đang thay quần áo, ánh mắt hắn rơi vào người nàng, bước chân khựng lại, dừng lại ở bên bình phong.
Thị nữ vội quay lại chào hắn.
Hắn cũng không bước tiếp vào trong mà cũng không lui ra ngoài, chỉ đứng ở đó, mở miệng sai người hầu ra ngoài hết. Mấy thị nữ thấy nét mặt hắn không tốt, nhìn sang Mộ Phù Lan, thấy nàng không tỏ vẻ phản đối liền khom người lui ra ngoài.
Mộ Phù Lan hoàn hồn, quay người lại, vẫn quay lưng về phía hắn, mặc quần áo vào, che lại vạt áo và thắt chặt thắt lưng.
Hắn cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng khuôn mặt cứng đờ, ánh mắt u ám, và dường như có một làn sóng đen tối trong mắt hắn.
Nàng rất quen thuộc với Tạ Trường Canh, người khác không nhìn ra được điểm này ở hắn, nhưng nàng lại nhìn một cái là biết rõ.
Bây giờ hắn đang rất tức giận.
Nhất định là có chuyện không hay gì có liên quan đến mình rồi.
Nàng đưa lưng về phía hắn, trong đầu nhanh chóng lướt qua một lần những việc có thể khiến cho hắn tức giận. Là ban ngày chuyện mình đi gặp Trương Ban đã bị lộ? Hay là hắn đã biết đến sự tồn tại của Hi Nhi đã gọi mình là mẫu thân?
Nếu là hai chuyện này, đúng là rất có thể khiến cho hắn phải tức giận.
Nhưng rồi nàng lại mau chóng phủ định.
Nàng rất cẩn thận trong hai chuyện này, cho dù có sai sót gì, hắn cũng không thể nào phát hiện ra nhanh như vậy. Nhưng nếu là chuyện khác, thế thì rốt cuộc là chuyện gì?
Ngón tay thon thả thắt đai lưng xong, nàng từ từ quay lại đối mặt với hắn.
Hai người đứng đối diện với nhau, ở giữa chỉ cách vài bước chân. Nàng lặng lẽ ngước mắt lên nhìn hắn một cái, đang muốn thử thăm dò hắn, Tạ Trường Canh lại lên tiếng, từng câu từng chữ nói:
– Mộ thị, nàng muốn hòa ly, ta sẽ cho nàng được như ý nguyện.
– Ta đến để đưa thư hưu cho nàng, tránh để làm lỡ chuyện tốt của nàng và ý trung nhân của mình. Ban ngày ban mặt ngay ngoài đám đông mà dám tới tận cửa đưa thư cơ đấy!
Hắn nói xong ném một tờ giấy trông giống như một lá thư đụng vào đầu nàng rồi bỏ đi ngay, bóng dáng và tiếng bước chân rất nhanh biến mất.
Tờ giấy rơi xuống dưới chân nàng.
Mộ Phù Lan ngớ người, cúi xuống nhặt lên.
Đúng là một bức thư, trên đó viết rõ là gửi nàng, không có lạc khoản, nhưng nhìn nội dung là biết do Thế tử Tề vương Triệu Hi Thái viết. Triệu Hi Thái nói, ngày hôm qua được gặp nàng ở chùa Hộ Quốc, sau khi trở về thì nhớ mãi trong lòng, cả đêm khó ngủ. Ngay như tối qua, anh ta vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa phụ thân mình với phụ tá, biết được Lưu hậu hiện giờ chỉ tạm thời không động tới Trường Sa Quốc mà thôi, về sau nhất định sẽ ra tay.
Anh ta có lòng muốn gửi tin, bảo nàng nhớ nhắc nhở vương huynh của nàng phải gia tăng phòng bị.
Anh ta nói anh ta rất lo lắng cho tình hình hiện tại của nàng. Tạ Trường Canh xuất thân cự khấu, địa vị thấp hèn không có liêm sỉ, hiện giờ là cây đao giết người trong tay Lưu hậu, là tiểu nhân đang đắc thế, sớm hay muộn cũng sẽ bỏ rơi nàng giống như cây chổi cũ, không thể dựa dẫm vào được.
Cuối cùng Triệu Hi Thái nói, sau này nếu gặp phải khó khăn gì, nàng nhất định phải nói cho mình biết, bất kể là chuyện gì, anh ta đều sẽ tận lực giúp đỡ nàng.
Đọc xong lá thư, Mộ Phù Lan suy nghĩ một chút là hiểu ra. Người vừa rồi nói là gửi thư thay cho Tề vương phi thực ra là người của Triệu Hi Thái. Nội dung trong thư như thế này, hẳn là trước khi tới Triệu Hi Thái đã luôn dặn dò phải tránh né Tạ Trường Canh, phải giao tận tay cho nàng. Chẳng trách lúc ấy người kia vừa nhìn thấy Tạ Trường Canh trở về thì không dám lấy thư ra nữa, bỏ chạy đi luôn.
Mộ Phù Lan cũng không kịp suy nghĩ xem lá thư này làm sao lại rơi vào tay Tạ Trường Canh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!